Cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh đúng là khá buồn tẻ.
Các bạn học sinh trên sân khấu dõng dạc hùng hồn, nhưng khán giả dưới khán đài lại uể oải trầm lặng. Điều này chẳng vì nguyên nhân nào khác, mà đơn giản chỉ là vì nghe không hiểu lắm.
Ngày thường các bạn học sinh quen nghe loại tiếng Anh với tốc độ chậm, phát âm rõ ràng chuẩn chỉnh, nội dung chủ yếu dưới dạng hội thoại. Để so sánh mà nói, tốc độ của các thí sinh tham gia thi đấu lại quá nhanh, phát âm cũng không mấy rành rọt, nghe đi nghe lại chỉ hiểu được một câu cơ bản: “Good morning everyone! My name is XXX, and it’s my honor to speak here…”
Nhiều người dứt khoát cúi đầu chơi điện thoại, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên liếc sân khấu một cái.
Phần biểu diễn tài năng lại được mong đợi hơn, không quan trọng thí sinh biểu diễn hay hay dở thì ít nhất cũng thú vị hơn. Có vài nữ sinh cũng giống như Phương Tri Hiểu, đến là vì Hạ Du Nguyên. Nghe nói hồi cấp hai, cậu đã hát bài “Loanh Quanh” trong buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, khiến đài phát thanh của trường phải phát bài này suốt hai tuần liền. Trong làn gió đêm nhẹ mùa Hè, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nghe thấy có người ngân nga:
“Ngang qua cửa hàng hoa bên cạnh trường học, từ cánh đồng hoang vu đến bên bờ biển
Có một kiểu lãng mạn trong tình yêu mang tên lãng phí thời gian.”
Sau đó, ban lãnh đạo nhà trường thấy không khí trong trường quá lãng mạn, khó tránh sẽ gợi dậy những tâm tư bé nhỏ rục rịch của học sinh nên không cho đài phát thanh phát bài này nữa, chỉ được phát các bài như “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm” hay “Con ốc sên” để cổ vũ động viên.
Nhưng hôm nay có được nghe Hạ Du Nguyên hát hay không thì vẫn là ẩn số. Trước trận, người dẫn chương trình nói, phần biểu diễn tài năng và hỏi đáp tự do thuộc phần thi tiếp theo, chỉ những thí sinh có điểm số lọt vào top 10 trong phần thi diễn thuyết mới được tham gia.
Điều này khiến Phương Triểu Hiểu trợn mắt rõ to.
Lúc trước cô nàng nghe các nam sinh trong lớp có quan hệ tốt với Hạ Du Nguyên nói, lý do cậu chịu tham gia cuộc thi diễn thuyết này là vì cô giáo dạy tiếng Anh – dì nhỏ của cậu – đã trao đổi điều kiện, dì sẽ giúp cậu lấy lại điện thoại từ thầy Trần Quốc Minh.
Nói cách khác, Hạ Du Nguyên có thể không hề muốn đạt giải, chỉ đến để hoàn thành.
Lúc đầu khi lớp 10A12 chọn thí sinh tham gia, cậu tỏ ra rất lười biếng, đọc bản nháp diễn thuyết mà chẳng có chút cảm xúc nào. Nhưng mọi người không cưỡng lại được giọng nói êm tai của cậu, giọng nói ấy không nhanh không chậm, có vẻ tuỳ ý tự nhiên, phát âm cũng chuẩn chỉnh. Các bạn trong lớp nghĩ, không có cảm xúc có thể luyện tập, nhưng phát âm thì không thể luyện trong ngày một ngày hai, hơn nữa, một anh chàng đẹp trai đại diện lớp đi thi cũng rất đáng tự hào. Cuối cùng, sau một hồi làm việc trong lớp, Hạ Du Nguyên thắng lớn với số phiếu áp đảo.
Dưới khán đài bỗng vang lên tiếng vỗ tay, thì ra bài diễn thuyết của thí sinh số 5 đã kết thúc.
Người dẫn chương trình cầm bảng điểm bước lên sân khấu: “Cảm ơn thí sinh số 5 đã mang đến cho chúng ta một bài diễn thuyết tuyệt vời. Bây giờ chúng ta sẽ công bố điểm số của thí sinh số 4… 91.33 điểm. Tiếp theo xin mời thí sinh số 6 lên sân khấu, thí sinh số 7 chuẩn bị.”
Hạ Du Nguyên bốc thăm trúng số 7.
“Cố lên cố lên!” Phương Tri Hiểu nắm tay trước ngực, giọng dù rất nhỏ nhưng cực kỳ thành khẩn: “Nhất định phải vào top 10, không thì hôm nay chúng ta coi như uổng công.”
Hạ Du Nguyên thờ ơ ngả người vào lưng ghế, nghe vậy thì chỉ hơi ngước mắt nhìn cô nàng.
Phương Tri Hiểu bị ánh nhìn đó làm cho chột dạ, cô nàng chớp chớp mắt, nói thêm: “Ừm… Vào top 10 chỉ là mục tiêu nhỏ thôi, chúng mình vẫn hy vọng cậu có thể đạt giải nhất!”
“Thật à?” Hạ Du Nguyên nhướng mày như cảm thấy rất buồn cười, sau đó khẽ hất cằm chỉ ba nữ sinh khác: “Các bạn ấy cũng muốn mình đạt giải nhất sao?”
Trong đôi mắt đen như mực dường như mang theo chút thách thức.
Phương Tri Hiểu chợt nhớ ra ba người kia đều là học sinh lớp 10A1, trong đó một người còn là thí sinh… Chắc chắn họ mong lớp mình chiến thắng. Cô nàng ngượng ngùng co rụt cổ lại, sau đó quay đầu, mếu máo tủi thân nhìn Lý Quỳ Nhất.
Ngón tay Lý Quỳ Nhất dừng lại trên màn hình điện thoại, cô ngẩng lên nhìn Hạ Du Nguyên, bình tĩnh nói: “Bọn mình cũng không nhỏ nhen như thế, tất cả đều là bạn bè mà, nếu cậu đạt giải nhất thì bọn mình cũng sẽ vui cho cậu.”
Trong âm của cô rơi vào từ “nếu”.
Ý thách thức còn mạnh hơn cả cậu.
Mặc dù Lý Quỳ Nhất không rõ thực lực của Hạ Du Nguyên ra sao, nhưng cô rất rõ thực lực của Hạ Lạc Di. Nói một cách đơn giản, thực lực của cô nàng rất đáng gờm, không chê vào đâu được. Nếu Hạ Du Nguyên muốn giành giải nhất, cô nghĩ không có hy vọng.
Đây rõ ràng là cáo mượn oai hùm.
Hạ Lạc Di cũng thò đầu ra, cô nàng hơi nghiêng nghiêng, cười rạng rỡ: “Cậu muốn giành giải nhất à? Mình không đồng ý đâu.”
Sau khi nói xong câu này, mấy bạn học ngồi trước không nhịn được mà quay đầu lại, sau đó ngắm nghía Hạ Lạc Di từ trên xuống dưới rồi tụm lại xì xào bàn tán. Hạ Lạc Di không hề tỏ ra ngại ngùng, chỉ thong dong lấy ra chiếc gương nhỏ, chỉnh lại mái tóc được uốn kỹ lưỡng của mình.
Chỉ có Hạ Du Nguyên là thấy khó hiểu: Không đúng, sao tự nhiên lại gây sự với cậu rồi?
Cậu có nói muốn giành giải nhất đâu?
Sau khi nghe thấy Phương Tri Hiểu nói gì mà “hôm nay coi như uổng công” với “chúng mình đều hy vọng cậu đạt giải nhất”, cậu chỉ muốn xác nhận xem người mặt xụ kia có nằm trong cái “chúng mình” đó không thôi.
Việc có đạt giải hay không thì với cậu nó chẳng quan trọng, cậu chỉ muốn lấy lại điện thoại của mình, tiện thể lên sân khấu khoe vẻ đẹp trai. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không nghiêm túc với cuộc thi, cậu là người có thể không cần thứ gì khác nhưng phải giữ thể diện, nếu biểu hiện quá tệ thì cậu không chịu nổi mất mặt.
Chỉ là giờ đây, cậu bị ép, không trâu bắt chó đi cày, như một kẻ không học vấn chỉ biết ăn chơi đột ngột bị đặt lên ngai vàng rồi được bảo: “Gia đình và đất nước đều dựa vào ngươi cả đấy!”
Phiền chết đi được.
Hạ Du Nguyên khoanh tay, ngồi trên ghế âm thầm buồn bực. Không biết qua bao lâu, dưới khán đài lại vang lên một tràng vỗ tay, thí sinh số 6 cũng đã kết thúc bài diễn thuyết. Người dẫn chương trình một lần nữa bước lên sân khấu: “Cảm ơn thí sinh số 6 đã mang đến cho chúng ta một bài diễn thuyết tuyệt vời. Bây giờ chúng ta sẽ công bố điểm số cuối cùng của thí sinh số 5… 89.72 điểm. Tiếp theo mời thí sinh số 7 lên sân khấu, thí sinh số 8 chuẩn bị.”
Hạ Du Nguyên thầm chửi thề một câu, mặt lạnh đứng dậy. Bốn cô gái bên cạnh đồng loạt ngẩng đầu, nói với cậu một tiếng “Cố lên”.
Thực tế là, chỉ cần có khuôn mặt đẹp thì ngay cả khi mặc vải thô áo đay cũng khó che được hào quang, huống chi còn là đồng phục học sinh, thứ mang lại tinh thần tươi trẻ và tràn đầy năng lượng. Bờ vai thiếu niên thẳng rộng, dáng người nhìn từ phía bên cạnh lại thanh mảnh, phía trên là yết hầu nhô lên và chiếc cằm thon gọn. Tựa như từ trường tự nhiên, trên đoạn đường ngắn ngủi, cậu thu hút vô số ánh mắt dõi theo.
“… Lớp mình cũng có nam sinh đẹp thế này hả, khai giảng lâu rồi sao mình không biết!” Có nữ sinh điên cuồng đập tay vào bạn đi cùng.
“Trước đã nói với cậu rồi mà, người bị phê bình công khai là một anh chàng đẹp trai, cậu còn không tin.”
“Ai mà ngờ lại đẹp trai thế này!”
Đến khi Hạ Du Nguyên bước lên sân khấu, ánh mắt dõi theo của mọi người vẫn chưa tản đi, dù sao thì ngày thường không có nhiều cơ hội để quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào trai đẹp như thế, giờ mà không nhìn thì phí quá, nhìn rồi là lời.
Tỷ lệ ngẩng đầu của khán giả cao bất ngờ.
Hạ Du Nguyên điều chỉnh độ cao của micro, khuôn mặt vẫn mang vẻ uể oải: “Good morning,everyone. Before my talk,well,let me do a little research first. When you were young,if your family has asked you this question, please raise your hand… Do you want to go to Tsinghua University or Peking University?”
(Chào buổi sáng tất cả mọi người. Trước khi bắt đầu bài diễn thuyết, cho phép mình làm một cuộc khảo sát nhỏ. Khi bạn còn nhỏ, nếu gia đình bạn đã từng hỏi bạn câu này, hãy giơ tay… Con muốn vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh?)
Giọng cậu nhẹ nhàng, mang chút lười biếng, phát âm rõ ràng và chuẩn xác, rất dễ nghe.
Dưới khán đài bật cười rộ lên, mọi người vui vẻ phối hợp, đồng loạt giơ tay.
Phương Tri Hiểu cũng giơ tay, nhưng lại bĩu môi nói: “Cậu ấy chỉ dựa vào vẻ đẹp trai nên mới dám hỏi trên sân khấu thôi, nếu không thì ai thèm để ý đáp lại cậu ấy chứ.” Cô nàng ngẫm nghĩ, sau đó nói tiếp: “Đây là nội dung cậu ấy mới thêm sau à? Lúc trước cậu ấy nói ở lớp mình đâu có đoạn này.”
Lý Quỳ Nhất không giơ tay, chỉ cười: “Có lẽ cậu ấy thực sự muốn giành giải nhất.”
Hạ Du Nguyên quét mắt nhìn quanh khán phòng rồi ra hiệu cho mọi người hạ tay xuống, sau đó cậu đột nhiên nhếch miệng cười nhạt, lấy micro từ giá đỡ xuống, bước đến trước bàn giám khảo rồi đưa micro đến trước mặt Trần Quốc Minh: “How about you?” (Thầy thì sao?)
Trần Quốc Minh: “…”
Thằng nhóc này, cậu đang muốn chơi trò màu mè với tôi à?
Cả hội trường cười phá lên, ngay cả các giám khảo khác cũng quay lại, vui vẻ hớn hở nhìn Trần Quốc Minh.
Trần Quốc Minh mấp máy môi mãi mới nói ra được một từ: “No.”
“Oh,I’m sorry to hear that,”(Ồ, thật tiếc khi nghe điều đó), Hạ Du Nguyên tỏ vẻ rất đau buồn: “You don’t have a complete childhood.” (Thầy không có một tuổi thơ trọn vẹn).
Trần Quốc Minh: “…”
Hiếm khi thấy một chủ nhiệm khối nghiêm túc như Trần Quốc Minh bị trêu chọc như vậy, mọi người cười nghiêng ngả.
Hạ Du Nguyên bước hai bước lên sân khấu, bắt đầu nghiêm túc: “More than 90% of you raised your hands just now,which may seem to show a funny phenomenon…”(Hơn 90% trong số các bạn đã giơ tay, điều này có vẻ cho thấy một hiện tượng khá thú vị…)
Lý Quỳ Nhất đột nhiên cảm thấy khá hứng thú.
Khác với những lời kêu gọi “nỗ lực”, “phấn đấu” khô khan, cậu bắt đầu từ một hiện tượng nhỏ nhặt nhưng phổ biến khi mọi người còn nhỏ, sau đó nói về lý tưởng. Cậu không khuyến khích mọi người dũng cảm theo đuổi lý tưởng, mà ngược lại, phân tích rốt cuộc lý tưởng là gì và ý nghĩa của nó.
Hạ Du Nguyên không dùng giọng điệu sục sôi để đốt lên ý chí chiến đấu, mà chỉ thoải mái đứng trên sân khấu, bình tĩnh nghiên cứu thảo luận, nói có lẽ điều toả sáng không phải là lý tưởng, mà là bản thân được rèn luyện trong quá trình theo đuổi lý tưởng. Những nỗ lực, niềm tin, kiến thức gặt hái được khi cố gắng vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh có lẽ còn quan trọng hơn cả giấy báo nhập học.
Lý Quỳ Nhất mỉm cười, nghĩ, Trần Quốc Minh chắc chắn không thích nghe cậu nói điều này đâu.
Cuối cùng Hạ Du Nguyên nói, đối với cậu, lý tưởng chỉ là một sự kiên trì có phần tự phụ. Nếu cậu tin rằng mình đúng, cậu sẽ không lùi bước.
Lý Quỳ Nhất chăm chú nhìn thiếu niên trên sân khấu.
Ồ, thật tình cờ, cậu cũng…
Không không không, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, không thể nào, cô tuyệt đối không thể có sự đồng cảm với Hạ Du Nguyên. Chỉ là mèo mù vớ được cá rán, bài diễn thuyết này có phải do cậu tự viết không còn chưa chắc.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhìn cậu thêm một chút.
Lý Quỳ Nhất cho rằng bài thuyết của Hạ Du Nguyên đến đây là kết thúc, kết quả cậu lại bắt đầu lảm nhảm, mặt không đổi sắc mà kể một câu chuyện hài: “Khi còn nhỏ, gia đình mình cũng hỏi mình lớn lên muốn vào Đại học Thanh Hoa hay Bắc Đại. Lúc đó mình nghĩ, chắc là Bắc Đại, vì mình sợ trong Đại học Thanh Hoa sẽ có ếch nhái1.”
Nói xong, Hạ Du Nguyên cúi chào rồi thoải mái bước xuống sân khấu.
Năm giây sau, mọi người mới dần hiểu ra cậu đang nói gì thì không khỏi bật cười vang, suýt nữa đã hất tung trần nhà hội trường.
Ấu trĩ chết đi được, Lý Quỳ Nhất khinh thường mà nở nụ cười giễu cợt, nhưng cô vẫn không thể không vỗ tay khen ngợi cậu.
Được rồi, quả thực cậu giỏi hơn tưởng tượng của cô một chút.
Sau khi bước xuống sân khấu, Hạ Du Nguyên không trở về chỗ ngồi cũ mà lại tuỳ tiện tìm một chỗ ở hàng đầu rồi ngồi đó.
Phương Tri Hiểu thấy cậu không quay lại thì bắt đầu mạnh dạn, nhiệt tình phát biểu cảm xúc sau khi nghe xong: “Mình nói cho cậu biết, trước đây mình chỉ thích kiểu trai đẹp lạnh lùng, nhưng hôm nay mình đột nhiên thấy, kiểu trai đẹp hài hước này cũng rất cuốn hút. Nếu hẹn hò chắc sẽ rất thú vị, ngày nào cũng có thể cười đùa vui vẻ.” Đột nhiên suy nghĩ của cô nàng bay xa hơn: “Này, nếu để các cậu chọn, các cậu chọn khóc trong xe BMW của trai đẹp lạnh lùng, hay ngồi sau xe đạp của trai đẹp hài hước và cười?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Thích trai đẹp thì cứ nói thẳng, phân biệt gì trai đẹp lạnh lùng với trai đẹp hài hước.
Chu Phương Hoa: “…”
Cậu chắc là cậu ấy hài hước chứ? Mình thấy cậu ấy hơi đáng sợ.
Hạ Lạc Di: “…”
Trai đẹp hài hước thì không xứng đáng có xe BMW à?
Sau khi thí sinh số 8 kết thúc bài diễn thuyết, người dẫn chương trình lên sân khấu công bố điểm của Hà Du Nguyên: “Điểm số cuối cùng của thí sinh số 7 là… 92.80 điểm. Tiếp theo xin mời…”
Còn chưa nói hết câu, hội trường đã vang lên tiếng hoài nghi dài: “Hả?”
Dù trước mắt đây là số điểm cao nhất hiện tại, nhưng mọi người đều thấy là thấp, không chênh lệch nhiều so với các thí sinh khác.
Nhưng hiệu quả bài diễn thuyết của Hạ Du Nguyên lại khác biệt rõ ràng. Kể cả khi vứt bỏ bộ lọc đẹp trai thì giọng phát âm trôi chảy, chuẩn xác, phong thái tự tin thành thạo của cậu cũng đã vượt trội hơn người khác một đoạn.
“Trần Quốc Minh, chắc chắn là thầy Trần Quốc Minh!” Phương Tri Hiểu tức nghiến răng: “Nhất định là thầy ấy thù dai nên cho điểm thấp.”
“Không đến mức đó đâu, thầy ấy là chủ nhiệm khối, sao lại hẹp hòi thế được?” Chu Phương Hoa ngạc nhiên mở to mắt.
Lý Quỳ Nhất nói: “Cũng có thể là vì thầy cô ban giám khảo cảm thấy cậu ấy quá nghịch ngợm, hoặc là cảm thấy quan niệm mà bài diễn thuyết của cậu ấy truyền tải không phù hợp với quan điểm của nhà trường.”
Hạ Lạc Di thở dài: “Haizz, dù cậu ấy là đối thủ của mình, nhưng mình vẫn nghĩ rằng điểm số của cậu ấy hơi thấp.”
Bốn nữ sinh tiếc nuối nhìn Hà Du Nguyên, nhưng lại chỉ thấy mí mắt cậu rũ xuống, ngáp một cái rồi dựa vào ghế, gần như sắp ngủ gật.
“….”
Đúng là lo chuyện bao đồng.
Hạ Lạc Di là thí sinh số 13.
Khi cô nàng xách váy bước lên sân khấu, ánh mắt dõi theo ở phía dưới còn nhiều hơn cả Hạ Du Nguyên. Thiếu nữ với đôi mắt sáng lanh lợi và khí chất trong trẻo, khoác lên mình chiếc váy xanh lục lam, trông hệt như đến từ nơi đáy biển sâu thẳm.
“Chỉ có đẹp thế thì mới dám mặc chiếc váy này nhỉ?” Phương Tri Hiểu hơi ủ rũ nói: “Nếu không đẹp thì người ta sẽ nghĩ bạn không xứng với chiếc váy này.”
Lý Quỳ Nhất rất ít khi nghe thấy Phương Tri Hiểu nói những lời thiếu tự tin như vậy, cô nàng lúc nào cũng vô tư và rạng rỡ. Nhưng khi người rạng rỡ nhìn thấy hào quang chói hơn, họ sẽ cảm thấy mình lu mờ đi.
“Không ai nói cậu không xứng với chiếc váy này đâu, mọi người đều là người bình thường, ai dám chê ai chứ.” Lý Quỳ Nhất an ủi.
Rõ ràng là lời an ủi của cô không có tác dụng, Phương Tri Hiểu vẫn thở dài một tiếng.
Đôi mắt to tròn long lanh của Chu Phương Hoa dừng trên gương mặt Phương Tri Hiểu, cô nàng nhìn một lúc, sau đó chân thành nói: “Cậu rất xinh mà, mũi và miệng của cậu đều rất đẹp.”
Mặt Phương Tri Hiểu dần đỏ lên, mắt thường cũng có thể thấy rõ là cô nàng rất vui. Phương Tri Hiểu hiếm khi ngượng ngùng: “Thật không?”
“Thật mà, lừa cậu làm gì.”
Phương Tri Hiểu lập tức ôm lấy tay Chu Phương Hoa, cọ vào vai cô nàng.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hình như cô đã biết “bí quyết” an ủi người khác rồi.
Bài diễn thuyết của Hạ Lạc Di vẫn giữ được tiêu chuẩn nhất quán của cô nàng, từ cách diễn đạt ngôn ngữ, biểu đạt cảm xúc, đến việc thể hiện hình ảnh và hiệu quả sân khấu, đều hoàn hảo không có gì để chê. Ngay từ khi Hạ Lạc Di nói được một nửa, Lý Quỳ Nhất đã biết rằng cô nàng chắc chắn sẽ thắng.
Quả nhiên, Hạ Lạc Di đã vượt qua điểm số của Hạ Du Nguyên, đạt 95,12 điểm.
Hạ Lạc Di xuống sân khấu cũng không trở về chỗ ngồi cũ, mà ngồi xuống bên cạnh Hạ Du Nguyên.
Trai tài gái sắc ngồi cạnh nhau, thật sự quá bắt mắt, mọi người ào ào nhìn về phía bọn họ, sau đó bắt đầu nhỏ giọng xì xào đoán mối quan hệ giữa hai người.
Ngay cả các thầy cô trên ghế giám khảo cũng không nhịn được mà nhìn qua. Hạ Du Nguyên vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Trần Quốc Minh, cậu có thể thấy trong đôi mắt thầy ấy viết đầy chữ cạn lời.
“Cái thằng này, em cho thầy chút bình yên không…”
Hạ Du Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, nhiều người yêu thích đâu phải lỗi của cậu?
Cậu giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn về chỗ ngồi cũ. Có lẽ Phương Tri Hiểu thấy Hạ Lạc Di không quay lại nên đã chuyển sang chỗ ngồi của cô nàng, Lý Quỳ Nhất ngồi ở giữa, cô giang tay ra, trái ôm một người, phải ôm một người…
Thật đáng nể.
Hạ Du Nguyên hoàn toàn bái phục.
Thật ra là Lý Quỳ Nhất thấy Phương Tri Hiểu ôm tay Chu Phương Hoa cọ cọ thì không kìm được nhìn thêm vài lần, Phương Tri Hiểu tưởng cô lại ghen nên đã nhanh chóng đổi chỗ.
Trên sân khấu, thí sinh số 15 đang thi đấu, mọi người dưới sân khấu dần mất kiên nhẫn, thậm chí còn cảm thấy điện thoại cũng chẳng còn thú vị nữa. Mọi người hoặc là chán nản nhìn hết chỗ này đến chỗ nọ, hoặc là nghiêng đầu, gối lên vai bạn ngủ.
“Hôm nay lượng tiếng Anh hấp thu nhiều quá, tai mình muốn nôn rồi.” Phương Tri Hiểu rã rời dựa vào ghế.
Lý Quỳ Nhất học ngay thực hành ngay, cô thử an ủi: “Điểm tiếng Anh của cậu cũng không tệ mà, lượng tiếng Anh này đối với cậu đâu có gì.”
Phương Tri Hiểu mở một mắt: “Lý Quỳ, cậu đang mỉa mai mình đấy à?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Có vẻ như cô cần học và luyện tập nhiều hơn.
“… Tiếp theo, xin mời thí sinh số 16 lên sân khấu, thí sinh số 17 chuẩn bị.”
Sau khi thanh âm của người dẫn chương trình kết thúc, phòng hội trường lập tức yên tĩnh trong hai giây.
Lý Quỳ Nhất và các bạn ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một cô gái chân tay không được khỏe, đang được bạn bè đỡ, dưới nách của cánh tay còn lại kẹp một chiếc nạng, chầm chậm đi từng bước từng bước đi về phía sân khấu.
Dưới sân khấu bỗng vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
Trên đường đi học hay tan học, Lý Quỳ Nhất đã gặp cô gái này vài lần, nhưng cô chưa từng nghĩ cậu ấy lại cùng khoá với mình.
Sau khi khó khăn bước lên sân khấu, cô gái điều chỉnh dáng đứng, sau đó nở nụ cười vừa cảm kích vừa ngượng ngùng với mọi người.
Tiếp đó, cô bắt đầu bài diễn thuyết của mình. Cô tên là Nghiêm Du, có vẻ như vì hơi căng thẳng nên giọng nói hơi run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng kiểm soát, trên mặt vẫn giữ ý cười dịu dàng.
Đối diện với một bạn học đặc biệt như vậy, mọi người cũng không thể không biết xấu hôt mà chơi điện thoại hay ngủ gật nữa, tất cả đều dựng tai chăm chú lắng nghe. Khán phòng vốn ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ.
Nghiêm Du càng nói càng trôi chảy, giọng nói dần trở nên ổn định, hệt như dòng suối trong trẻo cuồn cuộn chảy vào tai. Cô kể về câu chuyện của chính mình, xen như là người duy nhất trong số các diễn giả chọn cách kể chuyện, trong khi những người khác đều đưa ra ý kiến hoặc bày tỏ cảm xúc.
Năm phút trôi qua như rất lâu, chứa đựng mười năm gian khó trong học tập của một cô gái. Khi bài diễn thuyết kết thúc, dưới khán đài lại vang lên tràng vỗ tay vang dội. Sau khi Nghiêm Du được đưa xuống sân khấu, người dẫn chương trình cũng phá lệ nói thêm vài câu, nói đây chính là giải thích tốt nhất về tinh thần phấn đấu.
Lý Quỳ Nhất nghe thấy phía sau có một bạn nam cười khúc khích ra tiếng, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Lớp nào vậy, tâm cơ quá rồi đấy, lại để người khuyết tật tham gia thi đấu, thế này điểm đồng cảm chẳng phải sẽ được tăng lên tối đa à.”
“À, đây là chiến lược chính trị đúng đắn mà.” Người bên cạnh tiếp lời.
Lý Quỳ Nhất vừa định quay đầu lại thì lại nghe thấy một giọng nữ vang lên từ hàng ghế sau: “Hai bạn cũng đủ rồi đấy, không học cách tôn trọng thì có thể chọn câm mồm.”
“Ồ, thì bạn có lòng tốt thôi, cống hiến ghê.”
Lý Quỳ Nhất thở dài trong lòng. Thỉnh thoảng cô muốn tranh cãi với người khác, nhưng lại thấy tranh cãi chẳng ích gì, cãi cọ chuyện lông gà vỏ tỏi chẳng thay đổi được thành kiến gì. Điều này cô đã nhận ra khi cãi nhau với bà nội hồi bé.
Không biết tại sao, Lý Quỳ Nhất bỗng nhớ đến câu nói khi diễn thuyết của Hạ Du Nguyên… Đối với mình, lý tưởng là một sự kiên trì tự phụ, nếu mình tin rằng mình đúng, mình sẽ không ngừng tiến về phía trước.
Cô cũng là người như vậy, hoặc nói cách khác, cô từng là người như vậy. Nhưng bây giờ Lý Quỳ Nhất không chắc chắn, thỉnh thoảng cô muốn mài bớt những cạnh sắc của mình, vì cô cảm thấy như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Vào đêm cô quyết định không tham gia cuộc thi, cô rất muốn tìm ai đó để cãi vã, vậy người cần tìm tốt nhất ấy chính là bố mẹ cô. Lý Quỳ Nhất hy vọng có thể làm ầm ĩ la lối trước mặt họ, trách móc họ sao không giữ cô bên mình từ nhỏ, sao không cho cô đủ tình yêu để có đủ sức mạnh yêu cầu từ họ. Nhưng cô không dám, cô chỉ dám tưởng tượng cảnh thế giới đại chiến trong đầu hết lần này đến lần khác, cô sợ nếu cô thực sự nổi giận, họ sẽ bỏ rơi cô.
Dù mối tình cảm của cô với họ mỏng manh đến mức chỉ là “có còn hơn không”, song cô vẫn sợ cái “không” đó.
Làm sao đây, Lý Quỳ Nhất, thế chẳng phải sẽ càng ngày càng hèn nhát à?
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất dừng trên người Nghiêm Du, cô nhìn một lát, rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Lạc Di. Cô bỗng cảm thấy mình cũng như Phương Tri Hiểu vừa rồi, trở nên mờ mịt, cô không khỏi nghĩ: Hạ Lạc Di có phiền muộn gì không?
Có lẽ cậu ấy cũng có? Vậy những phiền muộn của cậu ấy là gì? Có nghiêm trọng không?
Ôi, Lý Quỳ Nhất, sao mày nhàm chán lắm đấy, sao lại nghĩ toàn những thứ không đâu thế?
Cô bực bội đến nỗi lấy tay tay xoa trán, tóc mái cũng theo đó mà trở nên hơi lộn xộn.
Lúc này, bài diễn thuyết của một thí sinh khác kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu và công bố điểm số của Nghiêm Du: “Điểm số cuối cùng của thí sinh số 16 là… 95.23 điểm. Tiếp theo, xin mời…”
Mọi người trong phòng hội trường đều hít một hơi thật sâu.
Sau đó như nổ tung: “Bao nhiêu? 95.23 điểm? Điểm này có phải cao hơn cả người nào đó lớp 10A1 không?”
“Không thể nào, dựa vào đâu thế, bài diễn thuyết của cậu ấy cũng không đến mức đó đâu.”
“Đúng vậy. Thật ra chúng ta không có ý kiến về việc cho điểm đồng cảm, nhưng mà thế này có vẻ hơi quá đà.”
Lời qua tiếng lại, cực kỳ ồn ào.
Cuối cùng, Trần Quốc Minh đứng dậy, lạnh lùng quát: ” Ồn ào gì thế!”
Mọi người lập tức im lặng, nhưng khi Trần Quốc Minh quay lại ngồi xuống, họ lại tụm lại rồi thì thầm với nhau.
Lý Quỳ Nhất nhìn sang Nghiêm Du, cô ấy cúi đầu, tóc che kín mặt nên không thấy rõ cảm xúc, Lý Quỳ Nhất chỉ thấy hai tay Nghiêm Du nắm chặt để trên đầu gối, cơ thể như muốn thu lại thành một nắm nhỏ, cả người hoàn toàn bị tiếng ồn xung quanh nuốt chửng.
Hai nam sinh phía sau vẻ mặt đầy tự mãn: “Mình đã nói rồi, đây chính là chiến lược chính trị đúng đắn. Một số người không hiểu còn giả vờ làm người chính nghĩa, nhưng người ta không cần bạn thương hại đâu, bạn xem người ta được giải nhất rồi kìa!”
“Rốt cuộc là lớp nào thế? Từ giờ gặp người của lớp đó phải đi đường vòng, giỏi khôn vặt thế mà.”
Phương Tri Hiểu nghe không nổi nữa, cô nàng đột nhiên quay lại: “Cậu nói cái chó gì đấy? Nếu cậu không hài lòng với kết quả thì đi lên hàng đầu tìm giám khảo đi, điểm là do họ chấm. Thế nào, các cậu không dám à? Nếu không dám, mình chỉ có thể chửi cái loại ăn hiếp người yếu!”
Một nam sinh cười hừ một tiếng, có vẻ khinh thường: “Mình nói này, cậu không thấy rẻ mạt à, sao lại đồng cảm với kẻ hưởng lợi như thế?”
“Cậu nói cậu ấy là kẻ hưởng lợi, vậy xin hỏi cậu ấy nhận được lợi ích gì?” Lý Quỳ Nhất không nhịn được: “Giải nhất à? Nhưng cuộc thi chưa kết thúc, bây giờ nói vậy còn quá sớm. Hơn nữa, nếu cậu ấy đi cửa sau, đút lót giám khảo để được điểm cao thì mình…”
Lời còn chưa nói xong, Chu Phương Hoa ở bên cạnh đã kéo tay áo cô. Lý Quỳ Nhất quay lại, thấy Trần Quốc Minh đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt thầy tràn đầy sự giận dữ, gần như muốn nói: “Lý Quỳ Nhất, em thật sự ngày càng sa sút!”
Cô nuốt nước bọt, lập tức ngoan ngoãn ngồi yên.
Cuộc thi vẫn tiếp tục, nhưng không ai còn chú ý, mấy lời chê bai phàn nàn của mọi người đã chuyển sang trên mạng. Chẳng bao lâu, trên Tieba trường đã xuất hiện vài bài viết mới.
Khi phần diễn thuyết kết thúc và đến phần trình diễn tài năng và hỏi đáp tự do, mọi người mới lại dần ngẩng đầu lên.
Các tiết mục trình diễn được thực hiện theo thứ tự ngược lại với thứ hạng trong phần diễn thuyết. Điều khiến mọi người bất ngờ là các tiết mục cũng không có gì đặc sắc, chỉ là hát bài hát tiếng Anh hoặc đọc diễn cảm thơ tiếng Anh.
Thậm chí còn không thú vị bằng việc tham gia khẩu chiến trên Tieba.
Hạ Du Nguyên là người biểu diễn thứ ba từ cuối đếm lên. Cậu tự mình “tay không tấc sắt”, nhưng Trương Sấm đứng sau cậu lại mang theo một cây guitar trên lưng, trông rất ra gì và này nọ.
Đẹp trai thì cũng phải được tôn trọng, mọi người lại cất điện thoại.
Hạ Du Nguyên không nói nhiều: “What Makes You Beautiful, của One Direction.”
Phương Tri Hiểu trợn mắt há hốc miệng: “Đây không phải là nhóm nhạc yêu thích nhất của cậu sao?”
Lý Quỳ Nhất biết cô nàng lại sắp bắt đầu suy diễn, đành phải nói: “Thế thì sao? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình mới thích họ sao?”
Nhưng Phương Tri Hiểu không nghe, cô nàng tiến sát lại gần bên tai cô, thì thầm như ma quái: “Oà, hát bài của nhóm nhạc cậu thích nhất cho cậu nghe, thật lãng mạn.”
Lý Quỳ Nhất tức giận, mạnh tay véo vào thắt lưng cô nàng.
Guitar bắt đầu được gảy, giọng hát của Hà Du Nguyên vang lên.
You’re insecure
Don’t know what for
You’re turning heads when you walk through the door
…
Không biết có phải là ảo giác không, Lý Quỳ Nhất cảm thấy trong giọng Hạ Du Nguyên mang theo khí chất thiếu niên không sợ hãi.
Chính khí chất thiếu niên không sợ hãy này đã khiến giọng hát của cậu nghe rất chân thành. Giống như một cậu bé với ánh mắt sáng rực, đứng cách biển người cuồn cuộn nhìn thẳng vào mắt bạn, nắm tay bạn và cùng chạy về phía trước, hứa hẹn sẽ cùng nhau đi ngắm hoàng hôn, nhìn biển lớn. Mà bạn chẳng hiểu sao lại tin tưởng cậu, tin rằng cậu sẽ đến gặp bạn, và tin rằng sau lưng cậu nhất định có một bó hoa.
Lý Quỳ Nhất lắc đầu, không, cô không thích việc chạy trốn, cô không muốn chạy trốn.
Nhưng cô không thể không lắc đầu theo nhịp điệu, miệng khẽ hát theo.
Đột nhiên, ánh mắt của người đó xuyên qua đám đông, trực tiếp chạm vào mắt cô.