Hạ Du Nguyên hơi híp mắt, chuông cảnh báo trong lòng vang lên. Lỡ như cậu đi ăn cùng cô, phục vụ bưng đồ ăn lên rồi bỗng nhiên trong đồ ăn xuất hiện một con dao găm2, sau đó tay trái cô giữ tay áo cậu, tay phải cầm dao găm đâm…
À, không phải, đây là Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng mà, kiến thức của cậu hơi sai rồi.
Nhưng dù cô là Hạng Vũ hay Kinh Kha thì có thể chắc chắn một điều rằng dứa mặt xụ này nhất định là chồn hôi đi chúc Tết gà3. Mà cho dù cô thật sự chỉ đơn thuần muốn mời cậu ăn cơm thì sao? Cậu cũng không phải là người dễ dãi.
“Không đi.” Hạ Du Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất có nghĩ đến chuyện cậu từ chối rồi, cô cụp mắt ngẫm nghĩ, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt cậu, thành khẩn nói: “Mình biết cậu vẫn còn để bụng chuyện tối hôm đó. Thật ra, mình mời cậu ăn cơm là để xin lỗi cậu chuyện kia…”
Hạ Du Nguyên chưa nghe cô nói xong mà đầu đã ong ong.
Gì mà cô biết cậu còn để bụng chuyện tối hôm đó? Cô cho rằng cô là ai, con giun trong bụng cậu sao?
… Tuy rằng cậu thật sự vẫn còn để ý chuyện kia.
Cậu có thể để bụng, nhưng Lý Quỳ Nhất không thể biết cậu để bụng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, mình không để bụng đâu.” Cậu dời mắt đi, không nhìn cô.
“Không để bụng sao lại từ chối.” Lý Quỳ Nhất khó hiểu: “Nếu cậu chấp nhận lời xin lỗi của mình, chuyện này không phải sẽ kết thúc ở đây sao?”
Từ trước đến nay khi đối với người không có hứng thú với mình, Lý Quỳ Nhất luôn là người chẳng bao giờ lòng vòng. Nếu như cô mời Phương Tri Hiểu ăn cơm mà Phương Tri Hiểu lại từ chối thì cô sẽ giận dỗi, sẽ nghĩ ngợi lung tung. Nhưng người đối diện cô là Hạ Du Nguyên, cô cũng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề thôi.
Hạ Du Nguyên hít sâu một hơi: Sao mà lại có người như thế chứ, xin lỗi mà cứ như ép buộc.
Nhưng vừa hay có thể tận dụng thời cơ này giải thích rõ ràng với cô.
“Không liên quan đến cậu, mấy ngày nay mình hơi bực mình thôi.”
Lý Quỳ Nhất đơ người ra ba giây, cũng không biết cậu đang nói thật hay nói dối, cô thử thăm dò hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.” Hạ Du Nguyên quả quyết nói.
Ơ, nói thế thì chuyện này được giải quyết rồi à?
Lý Quỳ Nhất như đang đăm chiêu suy nghĩ mà gật đầu, rồi lại lẩm bẩm: “Được, vậy tốt rồi. Nếu như không liên quan gì đến mình thì mình cũng không cần xin lỗi cậu nữa.”
Cô lập tức “trở mặt”: “Vậy cậu về nhà đi, bọn mình đi mua sắm đây, hẹn gặp lại.”
Dứt khoát gọn gàng, không hề dài dòng.
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu thật sự, sẽ bị cô, chọc cho tức chết.
Kiếp trước rốt cuộc cậu là đã tạo nghiệp gì, mà để kiếp này phải quen yêu ma quỷ quái cực phẩm như này chứ?
Hạ Du Nguyên cứ trơ mắt nhìn Lý Quỳ Nhất kéo tay Phương Tri Hiểu, sau đó xoay người rời đi ngay trước mặt.
Hạ Du Nguyên tức đến mức bật cười, nhẹ “Xùy” một tiếng rồi lười biếng vươn tay, hơi dùng lực kéo cặp Lý Quỳ Nhất lại.
Lý Quỳ Nhất hơi mở to mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
“Mặc dù mình tức giận không phải là lỗi của cậu, nhưng mình chảy máu mũi thì đúng là lỗi của cậu.” Trong con ngươi đen láy của Hạ Du Nguyên lóe lên tia tinh quái. Cậu nhướng mày, không biết xấu hổ giở trò: “Mình muốn ăn đồ nướng, đi thôi.”
Gần cổng Đông của trường Liễu Nguyên số 1 có một phố đồ nướng. Có thể bởi vì ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh, tối nay là thời điểm thả lỏng nên còn chưa đến 7 giờ mà trước quán đồ nướng đã đầy người ngồi. Nhưng đa số là đàn ông trung niên khoác lác chuyện trên trời dưới đất, số ít còn lại bị kẹp ở giữa như chim cút là học sinh mặc đồng phục Liễu Nguyên số 1. Chiếc quạt gió trước lò nướng kêu ầm ĩ, xen lẫn tiếng chai bia va chạm lỉnh kỉnh. Ông chủ quán mập mạp ở đầu phố vẫn mặc áo ba lỗ, vạt áo cuộn lên tận bụng, vội vàng lau mồ hôi trong khói lửa nghi ngút, lớn tiếng hô: “Bàn nào gọi cay nhiều?”
Hạ Du Nguyên không khách sáo chọn một chiếc bàn vuông nhỏ, sau đó tùy tiện ngồi xuống. Cậu cầm thực đơn nhìn lướt qua rồi lập tức ném cho hai nữ sinh: “Các cậu gọi trước đi.”
Lý Quỳ Nhất ngồi đối diện Hạ Du Nguyên, cô đẩy menu về, ý đồ giành lại thế chủ động: “Là mình mời cậu, cậu gọi trước đi.”
Hạ Du Nguyên lười biếng ngồi đó, vẫn không nhúc nhích: “Quy tắc giang hồ, khách nghe theo chủ.”
“Ầy, hai người làm thế có thấy chán không hả?” Phương Tri Hiểu lấy thực đơn: “Đừng cãi nữa, để mình gọi.”
Mấy món như khoai tây chiên, nấm kim châm, mì nướng, bánh tổ nướng, thịt cừu xiên thì cơ bản mọi người đều ăn nên Phương Tri Hiểu gọi luôn, khi thấy món nào đặc biệt cô nàng mới hỏi ý kiến hai người kia.
“Có ai ăn óc heo nướng không?”
“Không.”
“Không.”
“Vậy mình gọi một phần.”
“Hàu sống các cậu ăn không?”
“Ăn.”
“Ăn.”
“Được, vậy gọi nhiều chút.”
“Có ai ăn tinh hoàn cừu, đuôi cừu và thận cừu không?”
“Không ăn.”
“… Không ăn.”
“Ài, mình cũng không ăn đâu, nhìn buồn nôn quá.”
“Cay ít được không, Lý Quỳ Nhất không ăn cay nhiều được.”
“Sao cũng được.”
Sau khi gọi món, Phương Tri Hiểu đưa thực đơn cho Hạ Du Nguyên: “Xem đi, cậu còn muốn gọi thêm món nào không.”
Hạ Du Nguyên không nhìn, nói thẳng: “Cứ gọi thế đi.”
Thực đơn lại chuyển qua tay Lý Quỳ Nhất, cô xem xét kỹ càng, phát hiện đã gọi hết món thì quay đầu vẫy tay, gọi phục vụ lại.
Chỗ ngồi là ngoài trời, cả khoảng chìm trong đêm tối nặng nề, không có tý ánh sáng đàng hoàng nào, chỉ có vài bóng đèn treo đơn độc trên dây điện được chủ quán tùy tiện kéo. Bóng đèn bị khói lửa hun lâu ngày nên bên ngoài bị bao phủ một tầng dầu mỡ, có vẻ khá cũ, ánh đèn cũng yếu ớt, khó khăn lắm mới chiếu sáng được một khoảng nhỏ.
Chính vì khung cảnh thô sơ như vậy nên mới có thể tạo ra những hình ảnh xinh đẹp.
Trên mặt Lý Quỳ Nhất sáng tối lẫn lộn, cô hơi ngẩng đầu, vẻ mặt hiếm khi nhu hòa, đôi môi mấp máy, nhẹ nhàng nói gì đó với nhân viên phục vụ ở trước mặt. Ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, theo cằm của cô, cổ của cô, lặng lẽ rọi vào cổ áo đồng phục.
Hạ Du Nguyên hơi thất thần. Cậu nhớ tới những hình thể người mà cậu từng vẽ ở phòng tranh, những dáng người thoải mái, những đường cơ bắp thanh thoát. Hạ Du Nguyên đột nhiên cảm thấy cơ ức đòn chũm của Lý Quỳ Nhất rất đẹp, dài mảnh rõ ràng, tràn đầy sức sống.
“Rượu và đồ uống đều đặt bên kia, muốn uống thì tự rót nhá!” Nhân viên phục vụ thoạt nhìn không lớn lắm lấy lại thực đơn, sau đó tiện tay chỉ vào một tủ đồ uống ở bên cạnh.
“Vâng, cảm ơn.” Lý Quỳ Nhất quay đầu qua: “Các cậu muốn uống gì? Mình đi lấy.”
Hạ Du Nguyên đột nhiên hoàn hồn, lỗ tai đỏ lên một nửa.
Đúng là gặp quỷ! Đang yên đang lành tự nhiên đi nhìn cơ ức đòn chũm của người ta làm gì! Hơn nữa cậu còn cảm thấy nó đẹp?
Nhất định là do gần đây vẽ kết cấu người nhiều quá, đúng, chính là như vậy.
Lý Quỳ Nhất thấy mặt Hạ Du Nguyên lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết thì không khỏi nhíu mày: “Không phải là cậu muốn uống rượu chứ?”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu tức giận khoanh tay: “Chưa thành niên không được uống rượu, cậu không biết à?”
Nhìn không ra đấy, cậu còn rất tuân thủ luật pháp cơ à.
Lý Quỳ Nhất biết trẻ vị thành niên không được uống rượu, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô thấy rất nhiều trẻ vị thành niên bên cạnh mình uống rượu. Dường như mọi người không có ý thức này, người lớn cũng mặc kệ. Cô nhớ lúc ăn Tết, những chú bác đến nhà chúc Tết đều mời Tô Kiến Lâm cùng uống rượu, khi đó Tô Kiến Lâm cũng không lớn lắm, nhưng chú đều từ chối thẳng thừng.
Cho nên cô mới hơi ngạc nhiên: “Cậu chưa từng uống rượu à?”
“… Cậu uống rồi à?”
“Chưa.”
“… Mình uống rồi.”
Vậy lúc nãy cậu còn ra vẻ hùng hồn gì chứ!
Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Hạ Du Nguyên uống rượu, là tại buổi họp lớp tốt nghiệp cấp hai ba tháng trước. Khi đó dưới sự la ó của một nhóm bạn cùng lớp, cậu đã uống hai lon bia, sau đó… Say khướt.
Đúng là lịch sử đen tối, nghĩ lại mà đớn lòng.
Phương Tri Hiểu ở bên cạnh nhìn hai người trò chuyện như đấu võ mồm thì thở dài một hơi, thức thời đứng dậy đi đến tủ đồ uống lấy ba chai soda Bắc Băng Dương.
Lý Quỳ Nhất nhận chai soda rồi nhìn xung quanh, nói: “Chúng ta qua bàn bên cạnh mượn đồ mở nút chai đi.”
“Không cần tốn công đâu.” Hạ Du Nguyên cầm chai soda, sau đó tuỳ ý đập lên bàn, “bang” một tiếng, nắp chai rớt ra.
Cậu dùng cách tương tự để mở nắp chai soda cho hai nữ sinh. Nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của họ, trong lòng cậu đắc ý: Thế nào, cậu đẹp trai đúng không?
Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu rơi vào trầm tư: Cậu mở nắp thuần thục như vậy, không phải là do uống rượu nhiều mà thành ấy chứ?
Khách đông, đồ nướng ra rất chậm, ba người lan man trò chuyện, phần lớn chủ đề là được Phương Tri Hiểu dẫn dắt: “Cậu học vẽ tranh từ nhỏ sao?”
“Ừm.”
“Oa, trùng hợp quá, mình cũng…” Phương Tri Hiểu miệng nhanh hơn não, định nói mình cũng có học mỹ thuật hai năm. Song trong khoảnh khắc suy nghĩ vụt qua, cô nàng đột nhiên nhận ra thân phận hiện tại của mình là “sợi tơ hồng”, vì vậy nhanh chóng sửa lại lời: “Mình… Lý Quỳ nhà bọn mình cũng vẽ tranh đẹp lắm, lúc trước thường được giáo viên khen trong tiết mỹ thuật đấy.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Phương Tri Hiểu, cậu đừng nói mà không suy nghĩ thế chứ!
Hạ Du Nguyên: “…”
Chưa bao giờ thấy cách bắt chuyện nào cứng nhắc như vậy.
Nhưng Phương Tri Hiểu biết làm sao bây giờ, đây cũng là lần đầu cô nàng làm Cupid. Phương Tri Hiểu nghĩ một lúc, nói tiếp: “Học nghệ thuật cần phải có năng khiếu đúng không? Cậu vẽ đẹp thế, chắc là cung Thiên Bình nhỉ?”
Cũng chưa bao giờ thấy cách bắt chuyện quê mùa như vậy.
Hạ Du Nguyên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cái được cái chăng, sau đó hỏi lại: “Cái này có liên quan gì đến cung hoàng đạo?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi, không phải người ta thường nói cung Thiên Bình thường là nghệ thuật gia sao?”
“À, mình không phải.”
“… Vậy cậu là?”
“Song Ngư.”
“Ai nha!” Phương Tri Hiểu vỗ đùi, bộ dáng kiểu “mình nên sớm nghĩ đến mới phải”: “Cung Song Ngư cũng rất hợp làm nghệ thuật, trời sinh là người lãng mạn mà! Lý Quỳ Nhất nhà chúng ta là cung Sư Tử, mình nói với các cậu này, Sư Tử với Song Ngư…”
Hợp… Hợp không nhỉ?
Lời nói của Phương Tri Hiểu bị ngăn lại ở cổ họng: Làm sao bây giờ, hình như không hợp lắm!
Cung hợp với Sư Tử là Thiên Bình mà!
Cô nàng cười khô hai tiếng: “Mấy cái cung hoàng đạo này, ha ha, mấy cái này… Cũng không đúng lắm, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên: “…”
Hạ Du Nguyên uống một ngụm soda, nghĩ thầm đây đúng là một bữa Hồng Môn Yến mà, chẳng phải đang diễn “Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm Bái Công” đó sao?
Dứa mặt xụ không phải là… Thích cậu đấy chứ?
Từ nhỏ đến lớn Hạ Du Nguyên nhận được không ít tình cảm và lời tỏ tình của các bạn nữ, cậu tự nhận mình rất nhạy cảm ở phương diện này. Chính vì cậu tự tin bản thân nhìn thấu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của người khác dành cho mình, nên cậu mới không tự tin mà cho rằng Lý Quỳ Nhất thích cậu… Cậu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy tình cảm hoặc là ngại ngùng hoặc nồng cháy trong ánh mắt của cô.
Nhưng bây giờ cậu đột nhiên không hiểu, nếu như dứa mặt xụ không thích cậu, tại sao Phương Tri Hiểu lại ghép đôi nhiệt tình thế?
Hạ Du Nguyên lại cầm chai Bắc Băng Dương lên, trong lúc ngửa đầu uống nước, ánh mắt cậu nhìn thuận theo thân chai thủy tinh, kéo dài đến cô gái đối diện. Khuôn mặt cô nhíu lại, hung hăng trừng mắt với Phương Tri Hiệu, vẻ mặt kia giống như đang oán trách cô nàng làm lộ bí mật của mình.
Bọt khí sung sướng liên tiếp nổ tung trong miệng.
Thừa nhận đi, dứa mặt xụ, cậu thật sự là…
Thích mình.
*******
Lời của tác giả:
Lý Quỳ Nhất: Hành vi của fan CP, xin đừng suy diễn lên bản thân mình.
Hạ Du Nguyên: Không tin, cậu thật sự thích mình.
********
Chú thích:鸿门宴: Bữa tiệc với mục đích xấu (cạm bẫy)菜穷而匕首现 Được nói lái từ câu”图穷匕首见: Cơ mưu bị bại lộ, cái xấu cuối cùng lộ ra chân tướng. Dựa theo tích Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ.黄鼠狼给鸡拜年: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu