“Khi nhận ra mình không được yêu thương, lòng tôi khó tránh khỏi lo lắng băn khoăn. Tôi luôn tự hỏi rằng mình đã làm gì không đúng sao? Tôi không biết liệu chỉ có bản thân tôi mình tôi tự hỏi như vậy hay tất cả mọi người đều thế. Điều này khó mà mở lời để xác nhận với người khác, hơn nữa, tôi còn phát hiện rằng những đứa trẻ khác đều được gia đình yêu thương hết mực.
“Sau này, khi vào Tiểu học, tôi rất vui vì mọi người đều thích tôi. Thầy cô khen tôi thông minh lại chăm chỉ, bạn bè cũng rất vui khi chơi cùng tôi. Vậy nên tôi càng không hiểu, tại sao bà lại không thích tôi?
“Cuối cùng, tôi đưa ra một kết luận… Nếu mọi người đều thích tôi, nhưng chỉ có mình bạn không thích tôi vậy thì chắc chắn vấn đề là ở bạn.
“Sau khi nghĩ thông điều này, tôi vui vẻ trở lại, không còn cảm thấy nặng lòng nữa.
“Lớn hơn chút, tôi biết đến một từ gọi là ‘trọng nam khinh nữ’. À, hóa ra bà không thích tôi chỉ vì tôi là con gái. Quan niệm này như một cú đấm mạnh vào tôi, tôi gần như không thể chờ đợi mà chạy đến văn phòng giáo viên, sau đó hỏi người giáo viên mà tôi tin tưởng nhất lúc đó: ‘Trọng nam khinh nữ có đúng không ạ?’
“Cô rất ngạc nhiên, sau đó nói: ‘Tất nhiên là không đúng rồi.’
“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn xem, tôi vẫn không sai, lỗi vẫn là ở bà.
“Tôi không sai, là lỗi của bà… Tám chữ này là niềm tin duy nhất chống đỡ tôi lớn lên. Khi lần nữa bị gia đình đối xử bất công vì ‘giới tính’, tôi không còn tự trách mình hay làm gì mệt thân nữa. Tôi nhìn mọi thứ bằng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, giả vờ như mình là người ngoài cuộc, thậm chí tôi nhìn họ với ánh mắt khinh miệt: thật đáng thương, bạn có biết những suy nghĩ mà bạn giữ từ trước đến nay luôn sai lầm không?
“Bây giờ nhìn lại, tôi khi ấy hơi giống với ‘AQ’.
“Nhưng không còn cách nào khác, cách ‘thắng lợi tinh thần’ tự cho là đúng này đã ăn sâu vào xương tủy, thấm vào máu thịt của tôi. Đến nay, tôi mới nhận suy nghĩ của mình đối với “tính chính xác” của chuyện này vẫn là bướng bỉnh tới gần như cố chấp. Đây có thể là một cơ chế tự bảo vệ mình, tôi phải chắc chắn rằng mình đúng, như vậy thì thành trì tinh thần của tôi mới tôi thể vững chắc như bàn thạch.”
“Vậy nên, Cô Lưu, em thật sự rất biết ơn cô vì đã nói với em câu ‘Cô cũng nghĩ em không làm sai’. Nếu không có câu nói ấy, buổi sáng hôm đó trong văn phòng thầy Trần, lòng em chắc chắn sẽ bị một cú sốc. Rất có thể em sẽ không kìm được mà cãi lại thầy Trần, tranh luận với thầy ấy cho đến khi thầy ấy bị em thuyết phục hoặc là em bị thầy ấy thuyết phục.
“Một mình là chiến đấu đơn độc, nhưng hai người thì có thể là thiên quân vạn mã.
“Cảm ơn cô đã trao cho em sức mạnh của cả một đội quân. Nhưng em vẫn còn một chút khó chịu, vì trong ‘trận chiến’ này, em đã nhanh chóng đầu hàng. Em cố gắng tự nhủ rằng, đây là hiện thực, em phải chấp nhận hiện thực. Nhưng em sợ nếu em luôn chấp nhận, em sẽ mãi mãi là AQ.”
Lý Quỳ Nhất đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế rồi khẽ thở dài một hơi.
Sau đó, cô đọc lại trang nhật ký này hết lần này đến lần khác.
So với những dòng nhật ký thật giả lẫn lộn lần trước, lần này, cô gần như thẳng thắn bộc lộ hết bản thân.
Nhưng, việc bộc lộ hết lòng mình như vậy khiến cô hơi cảm thấy bất an. Cô thích Lưu Tâm Chiếu và cũng biết ơn Lưu Tâm Chiếu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể hoàn toàn mở lòng mình với cô giáo, bởi vì cô không thể dự đoán được phản ứng của Lưu Tâm Chiếu sau khi đọc những dòng nhật ký tuần này.
Cô giáo có nghĩ cô vô lý không? Hay cảm thấy cô đang làm ra vẻ không? Cô giáo có kể lại câu chuyện của cô cho người khác nghe không?
Dù sao, sự đồng cảm giữa người với người nhiều khi là một điều xa xỉ.
Sau một hồi đắn đo, Lý Quỳ Nhất vẫn xé trang giấy này ra khỏi cuốn nhật ký.
Cô lại cầm bút lên rồi đổi một chủ đề bình thường nhạt nhòa hơn. Lý Quỳ Nhất nghĩ, sở dĩ cô có những rối ren, lo lắng này là vì… Con người biết suy nghĩ.
Vậy nên cô viết: “Nhiều khi chúng ta cần phải thừa nhận rằng, suy nghĩ chính sẽ khiến con người ta đau khổ.”
Viết lách với Lý Quỳ Nhất không phải là sự dày vò, cũng chẳng phải là điều gì khó khăn, nó rất dễ dàng, cuối cùng cô lại lưu loát viết ra hơn ngàn chữ. Giống như lần trước, Lý Quỳ Nhất chỉ bộc lộ những cảm xúc thật một cách rời rạc. Gấp cuốn nhật ký lại, Lý Quỳ Nhất nhìn trang giấy bị xé ra, sau đó tự mắng mình trong lòng: Lý Quỳ Nhất, mày nói mày là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng mày lại không thành thật!
Thành thật bộc lộ bản thân thật sự rất khó. Bao năm nay cô chỉ thực sự thành thật bộc lộ hết lòng với một người, đó là Phương Tri Hiểu. Tất cả của cô, bao gồm cả quá khứ không mấy tốt đẹp của cô, những lúc cô nảy sinh ý định xấu, và cả tính khí kiêu ngạo của cô… Cô nàng đều biết hết.
Chính vì Phương Tri Hiểu biết hết và cũng hiểu hết, nên cô mới thoải mái để lộ ra chút nóng nảy trước mặt cô nàng. Ví dụ, khi tới sinh nhật Phương Tri Hiểu, cô nàng sẽ cố tình nhắc: “Mình muốn có cái cốc Doraemon phiên bản đặc biệt đó.” Lúc ấy cô sẽ hừ một tiếng: “Cậu tưởng muốn là mình sẽ mua cho cậu sao?”
Nhưng cô nhất định sẽ mua cho cô nàng, mà Phương Tri Hiểu cũng biết cô chắc chắn sẽ mua cho cô ấy.
Đây đã là một sự ăn ý không cần nói ra được hình thành từ lâu.
Nhưng không ngờ, Phương Tri Hiểu lại cho rằng cô không chân thành, bực tức vỗ bàn: “Lý Quỳ! Cậu lại giấu mình chuyện giữa cậu và Hạ Du Nguyên!”
Trong không gian chật chội của cửa tiệm bún chua cay Nhiên Ký, bên trong chật ních học sinh của Trường Liễu Nguyên số 1, nhiều người nghe thấy tên “Hạ Du Nguyên” thì đồng loạt nhìn về phía góc mà hai người họ đang ngồi. Rốt cuộc thì cái thông báo phê bình về cậu đã treo trên bảng thông báo gần một tuần rồi, ai ai cũng ít nhiều nghe thấy hoặc biết chuyện này. Tốc độ lan truyền tin đồn vốn đã nhanh như tên lửa, huống hồ nam nhân vật chính của tin đồn lại rất điển trai. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, điều này càng “đổ thêm dầu vào lửa”.
“Nhỏ tiếng chút.” Lý Quỳ Nhất nhẹ giọng nhắc Phương Tri Hiểu, sau đó rút hai đôi đũa từ trong chiếc hộp đũa bên cạnh, rồi đưa cho cô nàng một đôi: “Mình nhớ là ngay ngày mình thêm bạn cậu ta, mình đã kể hết mọi chuyện giữa mình và cậu ta cho cậu nghe rồi mà.”
Phương Tri Hiểu ngước nhìn xung quanh, cũng hạ giọng: “Chuyện trước đó thì mình biết rồi, mình muốn biết chuyện sau này cơ!”
Chuyện sau này? Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ rồi kể lại chi tiết sự việc lon coca, sau đó nói thêm: “Thật ra mình không chắc liệu hôm đó cậu ấy đụng vào mình có phải vì mình đưa coca cho Châu Sách không. Vì trước đó cậu ấy cũng đã va vào mình một lần, mà lúc đó lon coca vẫn còn trong tay mình.”
Nào ngờ, mắt Phương Tri Hiểu sáng lên, hào hứng đập bàn: “Mình thề bằng trực giác đọc truyện nhiều năm của mình, cậu ta chắc chắn thích cậu!”
Lý Quỳ Nhất gắp một đũa bún chua cay, bình thản nói: “Vậy nên đây là tiết mục ‘thích ai thì phải đối nghịch với người đó’ à? Phương Tri Hiểu, cậu thật là cổ lỗ sĩ.”
Phương Tri Hiểu nóng nảy nói: “Cậu đừng có mà không tin! Nếu không cậu nói xem, một người con trai bỗng nhiên đi trêu chọc một người con gái, là vì gì chứ?”
Lý Quỳ Nhất nói:”À thì, bởi vì cậu ấy kỳ quặc mà.”
Phương Tri Hiểu: “…”
Cô nàng trợn mắt nhìn cô: “Cậu đừng có chơi chữ với mình1.”
Lý Quỳ Nhất quyết định tiếp tục trêu Phương Tri Hiểu. Chuyện này không phải câu hỏi toán, cô không thể đưa ra điều kiện cụ thể nào để chứng minh Hạ Du Nguyên thực sự không thích cô. Phương Tri Hiểu lại là người rất giỏi bới lông tìm vết, dù chỉ có 0.1% dấu hiệu tình yêu thì trong mắt cô nàng đó cũng là chứng cứ yêu đến chết đi sống lại.
Lý Quỳ Nhất nói: “Cậu đừng có quên, mấy ngày hôm trước Hạ Du Nguyên mới bị thông báo yêu sớm, cậu ấy có bạn gái rồi.”
Phương Tri Hiểu vội vàng làm sáng tỏ: “Không có! Châu Sách nói với mình là nữ sinh đó không phải là bạn gái của Hạ Du Nguyên!”
Lý Quỳ Nhất chuyển đề tài khỏi mình: “Ồ? Vậy rốt cuộc họ là thế nào?”
Phương Tri Hiểu gãi đầu: “Cụ thể thì mình cũng không rõ, vì Hạ Du Nguyên cũng không nói với Châu Sách, hình như cậu ta không muốn nhắc đến chuyện này.”
Lý Quỳ Nhất bắt được điểm sơ hở: “Cậu xem đấy! Ngay cả với anh em của mình mà cậu ta còn không nói thật! Người như vậy cho dù có thích mình, thì có gì tốt đẹp chứ?”
Quả nhiên Phương Tri Hiểu bị đánh lạc hướng, cô nàng suy nghĩ một lát: “Này! Cậu nói vậy cũng đúng, hóa ra cậu ta là một tên tồi tệ.”
Lý Quỳ Nhất mỉm cười mãn nguyện, cúi đầu tiếp tục ăn bún chua cay, xoá nhoà thân thế kể gì tiếng tăm.
Sau bài học lần trước bị cay đến mức chết đi sống lại, lần này Lý Quỳ Nhất chỉ yêu cầu chủ quán thêm một chút ớt, quả nhiên ngon miệng. Một bát bún nóng hổi, cô ăn đến nỗi trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Còn về việc Hạ Du Nguyên có thích mình hay không, Lý Quỳ Nhất không quan tâm lắm, vì cô có thể chắc chắn rằng cô không thích Hạ Du Nguyên.
Hồi cấp hai, cô và Phương Tri Hiểu thường trốn trong chăn đọc tiểu thuyết tình yêu. Những tiểu thuyết này đã trực tiếp hình thành quan điểm chọn bạn đời của Phương Tri Hiểu, cô nàng hy vọng bạn trai tương lai của mình sẽ như những nam chính trong tiểu thuyết, phải bá đạo, lạnh lùng, đẹp trai, có tính chiếm hữu mạnh mẽ, và ngoài cô nàng ra sẽ không nói chuyện với người con gái khác.
Nhưng Lý Quỳ Nhất lại rất mơ hồ trong phương diện này, cô không thể tưởng tượng ra hình mẫu người mà cô sẽ yêu. Chân thành? Tốt bụng? Lạc quan? Vui vẻ? Những điều này đối với cô dường như quá mơ hồ, cô không thể yêu những thứ trừu tượng.
Lý Quỳ Nhất nhớ lại khoảnh khắc cô thích Phương Tri Hiểu.
Lúc đó, Phương Tri Hiểu rất thích bám lấy cô, đối xử tốt với cô, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái với sự tốt bụng đột ngột đó. Vì vậy cô vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô nàng. Mọi chuyện thay đổi vào một đêm mưa, có thể do cơn mưa quá lớn, đồng hồ điện của ký túc xá đột nhiên bị ngắt, phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, tiếng la hét vang lên. Lúc ấy Lý Quỳ Nhất đang ngồi bàn làm bài tập, sau khi đèn trên đầu tắt, cô ngẩng đầu nhìn lên; không hiểu sao, cô chợt nhớ đến câu thần chú “Lumos” trong “Harry Potter”. Như một phản xạ vô thức, cô cầm cây bút trong tay như cầm đũa phép, khẽ vẫy trong không trung, cùng lúc đó, giọng nói phấn khích của Phương Tri Hiểu vang lên: “Lumos!”
Vì vậy, mình muốn làm bạn với cậu, bởi vì khoảnh khắc đó, cậu đã chạm đến trái tim mình.
Tình bạn là vậy, có lẽ tình yêu cũng vậy.
Cô rất cần những khoảnh khắc cộng hưởng tâm hồn như này, bởi vì nó là hiếm hoi và khó có được. Theo một nghĩa nào đó mà nói, nó giống như định mệnh.
Đây là tưởng tượng lớn nhất của Lý Quỳ Nhất về tình yêu.
Rất rõ ràng, Hạ Du Nguyên không phù hợp với tưởng tượng này… cậu và cô, thậm chí còn không thể bình tĩnh nói một câu.
________
Chú thích:Vì câu trên Phương Tri Hiểu đã nói “… một người con trai bỗng nhiên…” từ bỗng nhiên ở đây là 莫名其妙
Ở dưới Lý Quỳ Nhất có trả lời là “… vì kỳ quặc…” từ kỳ quặc ở đây cũng là 莫名其妙
Từ 莫名其妙 có rất nhiều nghĩa, hai nghĩa trên là hai trong số đó.