Buổi lễ tốt nghiệp của lớp 12 năm nay được tổ chức vào ngày 12 tháng 6. Nói là lễ tốt nghiệp, nhưng là làm chiếu lệ thôi, lãnh đạo nhà trường ngồi trên sân khấu nói vài câu chúc mừng, học sinh ở dưới vỗ tay, sau đó phát bằng tốt nghiệp cấp 3, rồi chụp bức ảnh tốt nghiệp, thế là xong.
Hôm đó là Chủ Nhật, học sinh các khối khác không phải đi học, chỉ có học sinh lớp 12 trở lại trường. Đây là lần cuối cùng họ khoác lên mình bộ đồng phục, lang thang khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, những cảnh vật vốn nhìn đến chán ngán trong ba năm qua, giờ phút này lại trở nên tươi mới và đáng yêu, sân thể dục, hành lang, đâu đâu cũng thấy hình ảnh học sinh tụ tập chụp ảnh. Phương Tri Hiểu cũng kéo Lý Quỳ Nhất đi chụp ảnh liên tục, Lý Quỳ Nhất giơ tay “Yeah” đến mức nhức mỏi cả tay, vậy mà còn bị Phương Tri Hiểu chê, bảo cô làm sao mà chỉ có một kiểu dáng đó vậy.
Sau khi chụp xong ở ngoài lớp, Phương Tri Hiểu và Lý Quỳ Nhất vào lớp học chụp tiếp, hai người đứng trước bảng đen, tay cầm bằng tốt nghiệp màu đỏ, nhìn nhau đầy tình cảm như một cặp đôi mới cưới. Chụp xong, Phương Tri Hiểu lập tức đăng ngay một bài viết mới, kèm theo bức ảnh là dòng chữ: “Đăng ký kết hôn rồi!”
Hạ Du Nguyên đang ở quán tạp hoá mua Coca lạnh, cậu cúi đầu lười biếng lướt điện thoại. Khi chọn xong vài chai nước ngọt và chuẩn bị thanh toán, cậu vừa lúc lướt thấy bài viết của Phương Tri Hiểu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Sao lại có chuyện kéo theo bạn gái của người khác đi đăng ký kết hôn vậy trời?
Cậu làm mới lại thì trạng thái của Lý Quỳ Nhất cũng hiện ra. Giống như lúc tốt nghiệp cấp 2, lần này cô cũng chỉ đăng hai bức ảnh: một bức là cảnh vật ngoài lớp học, một bức là ảnh chụp chung của cô và Phương Tri Hiểu.
Không có phần của cậu sao?
Dù sao thì cậu cũng là người bị bỏ rơi. Lý Quỳ Nhất căn bản không hề để tâm đến cậu, đã đến trường được vài tiếng rồi mà cô chỉ gặp cậu một lần, sau đó nói đôi ba câu, rồi lại đi chơi với Phương Tri Hiểu. Cứ chơi đi, chơi cho thỏa thích, tốt nhất là đừng bao giờ nhớ tới cậu nữa.
Hạ Du Nguyên lạnh mặt, xách nước ra khỏi quán tạp hoá. Có một cô gái đứng đợi cậu, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn tỏ tình hoặc chụp ảnh chung, nhưng khi thấy sắc mặt cậu, cô gái do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám tiến lên.
Hạ Du Nguyên tìm thấy hai người họ tại một lớp học trống ở tầng năm của toà học lớp 12, không ngờ là họ vẫn đang chụp ảnh, lúc thì cầm phấn giả bộ viết gì đó lên bảng, lúc thì đứng buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ… Cậu dựa đại vào một cái bàn học, nhìn hai người họ, chậm rãi uống Coca.
Hai con người đang say mê chụp ảnh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, quay đầu lại. Thấy vẻ mặt Hạ Du Nguyên khó chịu, Phương Tri Hiểu cười hì hì, lấy tay thúc vào Lý Quỳ Nhất: “Êy, cậu có ngửi thấy mùi chua không?”
Tại sao mà còn ghen với cả Phương Tri Hiểu nữa vậy? Lý Quỳ Nhất không hiểu nổi, những nghĩ lại thì hình như trước kia cô cũng đã từng ghen với Châu Sách.
“Được rồi, mình đi tìm người khác chụp vài bức nữa, các cậu cứ chơi đi.” Phương Tri Hiểu hào phóng nhường chút không gian cho Hạ Du Nguyên, nhưng Lý Quỳ Nhất lại nhỏ nhen chết đi được, lập tức nói: “Chụp ảnh thì được, nhưng cậu không được ‘đăng ký kết hôn’ với người khác đâu đấy.”
Khóe mặt Hạ Du Nguyên giật giật.
Sao cô không có tính chiếm hữu này với cậu nhỉ?
“Yên tâm đi.” Phương Tri Hiểu làm dấu tay “OK” rồi chuẩn bị rời đi, Hạ Du Nguyên thấy vậy đứng dậy, lấy một chai nước trái cây từ trong túi ra, hờ hững đưa cho cô nàng.
Phương Tri Hiểu không nhịn được mà bật cười chế nhạo, sau đó nhận lấy chai nước trái cây rồi rời đi.
Lớp học rơi vào tĩnh lặng, Hạ Du Nguyên lại đưa cho Lý Quỳ Nhất một hộp kem. Lý Quỳ Nhất nói “Cảm ơn”, nhận lấy kem rồi mở ra, cô ăn từng thìa nhỏ. Mới ăn được hai miếng, cô ngẩng lên thì thấy Hạ Du Nguyên đứng trước mặt, cậu cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt u ám.
“Cậu lại giận rồi à?” Cô hỏi.
“Không.” Hạ Du Nguyên lắc đầu phủ nhận: “Nhưng mình nghĩ, cậu nên công khai mình một chút đi chứ.”
“Công khai rồi mà, Phương Tri Hiểu với Chu Phương Hoa đều biết rồi á.”
“Chưa đủ. Cậu xem, cậu đăng Phương Tri Hiểu lên trạng thái, mọi người đều biết cậu ấy là bạn thân của cậu, nhưng họ đâu biết mình là bạn trai cậu.”
Chuyện này mà cũng phải để ý đến vậy sao?
Lý Quỳ Nhất cho rằng, việc mọi người biết Phương Tri Hiểu là bạn thân của cô không có gì to tát, nhưng việc mọi người biết Hạ Du Nguyên là bạn trai của cô thì thật sự rất ngượng ngùng. Trong danh sách bạn bè QQ của cô có rất nhiều bạn học, thầy cô và cả Tô Kiến Lâm, làm sao cô có thể công khai nói rằng mình đang yêu đương được chứ?
Cô cúi đầu, múc một thìa kem lớn, sau đó đưa đến miệng Hạ Du Nguyên, mặt đỏ bừng nói: “Cậu ăn không?”
Hạ Du Nguyên nhìn qua lại giữa khuôn mặt cô và ly kem hai lần: “Chỉ vậy là có thể làm mình vui sao?”
Lý Quỳ Nhất siết chặt hộp kem, suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ nhón chân, môi cô nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn cậu, nụ hôn ấy mang cảm giác lành lạnh và hương bơ ngọt ngào. Mặt Hạ Du Nguyên căng cứng một lúc, rồi không kìm nổi mà nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười đắc ý. Cậu nâng tay nắm lấy cổ tay cô, đưa thìa kem vào miệng mình.
Ăn xong, cậu vẫn giả vờ, thở dài: “Dù sao thì cũng coi như cậu đã làm mình vui đi.”
Đến giờ chụp ảnh tốt nghiệp, hai người mới rời khỏi lớp, đi tới dân thể dục. Sau khi chụp xong ảnh lớp, Lý Quỳ Nhất bảo Hạ Du Nguyên đợi cô một chút, rồi cô vươn cổ tìm kiếm quanh sân. Tìm kiếm một hồi, cô thấy Lưu Tâm Chiếu đang đứng ở một góc trò chuyện với một vài học sinh. Cô chạy đến, đợi họ nói xong thì mới tiến lên một bước, hơi ngại ngùng hỏi: “Cô Lưu, em có thể chụp một bức ảnh cùng cô được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi.” Lưu Tâm Chiếu dịu dàng đáp.
Hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách rất thân mật. Lúc này, Lưu Tâm Chiếu đặt tay lên vai Lý Quỳ Nhất, giống như đang ôm cô, đầu Lý Quỳ Nhất cũng tự nhiên nghiêng về phía Lưu Tâm Chiếu, cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Lên đại học em có thể viết thư cho cô không?” Lý Quỳ Nhất lại hỏi.
“Được chứ, không phải chúng ta đã là bạn thư của nhau lâu rồi sao?”
Nhớ lại ba năm đồng hành, Lý Quỳ Nhất cảm thấy mắt mình nóng nóng, suýt chút nữa rơi nước mắt. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Cô Lưu, tạm biệt ạ.”
“Chúc mừng tốt nghiệp, Lý Quỳ Nhất.” Lưu Tâm Chiếu vươn tay xoa đầu cô: “Chúc em sau này luôn dũng cảm tiến về phía trước.”
Lý Quỳ Nhất quay lưng lại, nước mắt lập tức tí tách rơi xuống.
Cô hỏi: “Em là như thế nào, tương lai sẽ như thế ấy, phải không ạ?”
Lưu Tâm Chiếu trả lời: “Đúng vậy, em chính là tương lai.”
Sau lễ tốt nghiệp là bữa tiệc liên hoan của lớp, lớp trưởng Mạnh Nhiên đã đặt một phòng riêng tại nhà hàng, ba mươi học sinh trong lớp, cộng thêm Tưởng Kiến Tân, cùng nhau quây quần quanh một bàn xoay lớn để ăn uống. Khi đã nhận được bằng tốt nghiệp, mọi người không kiêng dè gì, có nam sinh dũng cảm trực tiếp rót cho Tưởng Kiến Tân hai cốc rượu trắng. Tưởng Kiến Tân có lẽ đã say rồi, khác hẳn với ngày thường, thầy bảo phục vụ đưa micro rồi bắt đầu lảm nhảm về những lý tưởng thời trẻ của mình, khiến mọi người vừa muốn cười lại vừa muốn lắc đầu. Tự mình nói còn chưa đủ, Tưởng Kiến Tân lại bảo mọi người chia sẻ lý tưởng của mình, giống như gọi trả lời liên tiếp trên lớp vậy, bắt đầu từ người ngồi bên trái Tưởng Kiến Tân, từng người một lên phát biểu. Mỗi khi một bạn học nói xong, Tưởng Kiến Tân sẽ hô “Tốt lắm” rồi vỗ tay thật mạnh.
Mọi người đều coi đây như một trò giải trí, chỉ nói những câu như “gặp gỡ Jack Ma” hay những chuyện không đâu. Khi đến lượt Lý Quỳ Nhất, cô nhận lấy micro, đứng dậy, hắng giọng, trịnh trọng nói rằng cô muốn làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Mọi người cười ầm lên, vì điều này nghe có vẻ như đang đùa giỡn, giống như học sinh cấp ba nổi loạn trong các bộ anime, tuyên bố rằng mình muốn cứu thế giới.
Micro lại được truyền tiếp, truyền đến tay Nghiêm Du. Nghiêm Du không tiện đứng dậy nên chỉ ngồi nói, cô nàng nói sau này muốn góp sức vào việc hoàn thiện hệ thống bảo hiểm xã hội cho người khuyết tật, ngưng lại một chút, cô nàng nói từng câu từng chữ: “Lý Quỳ Nhất, cậu đã làm cho thế giới của mình trở nên tốt đẹp hơn.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Quỳ Nhất. So với những phát biểu đùa cợt của phần lớn mọi người, lời của Nghiêm Du có vẻ quá nghiêm túc, hơn nữa mọi người cũng không biết giữa cô nàng và Lý Quỳ Nhất đã xảy ra chuyện gì, nên không khí trong phòng hơi ngưng đọng. Thấy không khí có dấu hiệu tẻ nhạt, lúc này, để cứu vãn tình hình, Hạ Du Nguyên – ngồi bên trái Nghiêm Du – nhận micro và học theo cách nói của cô nàng: “Lý Quỳ Nhất, cậu đã làm cho thế giới của mình trở nên tốt đẹp hơn.”
Các bạn học “…”
Đây là đang đùa hay nghiêm túc vậy?
Trong phòng riêng yên lặng ba giây, rồi bỗng sôi động trở lại, mọi người hóng chuyện phát ra tiếng “Ô ô ô”, liên tục reo hò. Trưởng Kiến Tân nghe thấy tên Lý Quỳ Nhất thì lập tức tỉnh táo hơn nhiều, thấy lấy lại khí thế của một giáo viên chủ nhiệm, mặt nghiêm lại: “Sao lại khiến em trở nên tốt đẹp hơn?”
Hạ Du Nguyên vô tội nói: “Cậu ấy mỗi tuần đều lên bảng giảng bài cho chúng em, giúp em cải thiện điểm toán đấy.”
Các bạn học lại đồng loạt “chẹp” một tiếng.
Lúc này, mọi người đều bán tín bán nghi, cảm thấy giữa họ có vẻ có chút gì đó, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì chắc không có gì cả. Tuy nhiên, vài ngày sau, khi mọi người nhận được ảnh tốt nghiệp của lớp thì lại thấy Hạ Du Nguyên đứng sau Lý Quỳ Nhất, điềm nhiên như không mà giơ hai ngón tay lên trên đầu cô, trông như hai cái tai nhỏ.
Kết quả thi Đại học của tỉnh sẽ được công bố vào lúc 12 giờ trưa ngày 24 tháng 6. Khi ngày này càng tới gần, tâm trạng của các thí sinh cũng trở nên ngày càng căng thẳng. Phương Tri Hiểu nhắn tin cho Lý Quỳ Nhất, nói rằng bây giờ mình không buồn ăn uống gì cả, ngay cả những tiểu thuyết tình yêu cũng cảm thấy không còn hấp dẫn nữa.
Tối ngày 23, Lý Quỳ Nhất đồng ý đến nhà Phương Tri Hiểu ngủ, hẹn sáng hôm sau cùng tra điểm. Phương Tri Hiểu như con gấu túi, hai tay hai chân ôm chặt Lý Quỳ Nhất, run rẩy nói: “Không xong rồi, mình hồi hộp quá, có vẻ như đêm này mình không ngủ được rồi.”
Mười phút sau, bên tai Lý Quỳ Nhất truyền đến tiếng thở đều đặn của Phương Tri Hiểu.
“…”
Đây là hồi hộp mà cậu nói à?
Lý Quỳ Nhất lại trằn trọc không ngủ được, cô mở mắt nhìn căn phòng tối đen, cảm giác như giấc mơ gần trong gang tấc nhưng lại cực kỳ xa vời. Cô không biết mình đã ngủ lúc nào, sáu giờ sáng hôm sau, cô tỉnh giấc, mắt hơi đau vì thiếu ngủ, nhưng khi cô nhắm mắt thì lại không thể ngủ được nữa.
Tay và chân của Phương Tri Hiểu lại đặt lên người cô, cô nhẹ nhàng gỡ ra, định xuống giường đi vệ sinh. Lúc này, điện thoại để trên đầu giường sáng lên, có một cuộc gọi đến, không hiển thị tên. Cô không có thói quen nhận cuộc gọi từ số lạ, nhưng số điện thoại này thuộc khu vực Bắc Kinh, khiến cô cảm thấy hồi hộp, run rẩy cầm điện thoại lên.
“Alo…”
Tám giờ hơn, Phương Tri Hiểu cuối cùng cũng vươn vai, mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, kết quả vừa mở mắt đã thấy Lý Quỳ Nhất đang ngồi xếp bằng trên giường, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô nàng. Phương Tri Hiểu bị dọa, lập tức bật dậy và la lên: “Sáng sớm mà cậu làm gì thế?”
Lý Quỳ Nhất cười với cô: “Đại học Bắc Kinh gọi điện cho mình rồi.”
Phương Triệu Hiểu ngẩn ra, rồi bỗng nhận ra cô đang nói gì, cô nàng không kìm được hét lên: “Á…”
Tiếng hét này đã khiến cả gia đình Phương Tri Hiểu chạy hết lên. Bố mẹ cô nàng lập tức mở cửa xông vào phòng, hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”. Bà nội cô nàng cũng chậm chạp thò đầu vào: “Cháu gái yêu, sao vậy?”
Phương Tri Hiểu chỉ tay vào Lý Quỳ Nhất, lớn tiếng nói: “Đại học Bắc Kinh gọi điện cho cậu ấy rồi!”
“Á…” Cả nhà đồng thanh kêu lên, tranh nhau nói: “Đại học Bắc Kinh gọi điện? Chắc chắn là thủ khoa tỉnh rồi, đúng không? Em nhớ là chỉ có thủ khoa mới nhận được điện thoại từ Thanh Hoa và Bắc Kinh…”
Lý Quỳ Nhất mỉm cười lắc đầu: “Giáo viên tuyển sinh không nói rõ thứ hạng của cháu, chỉ nói cháu đã vào top ba mươi, hẹn cháu gặp mặt vào mười giờ sáng nay để bàn về chuyên ngành.”
“Ôi trời! Vậy thì chắc chắn rồi!” Mẹ Phương Tri Hiểu vỗ đùi: “Hẹn gặp mặt chắc chắn là để bàn về học bổng gì đó. Nhanh dậy rửa mặt đánh răng, cô sẽ trang điểm cho cháu, để cháu thật xinh đẹp”
“Chẹp.” Bố Phương Tri Hiểu không đồng ý: “Trang điểm làm gì? Bên tuyển sinh người ta chắc chắn sẽ thích một đứa trẻ đơn giản mộc mạc, em đừng biến khéo thành vụng.”
Tranh luận một hồi, cuối cùng Lý Quỳ Nhất vẫn mang mặt mộc ra ngoài như thường lệ, chỉ là mỗi sợi tóc của cô đều được mẹ Phương Tri Hiểu chải chuốt gọn gàng, dây buộc tóc ở phần tóc đuôi ngựa cũng được buộc ngay ngắn.
Cùng cô đi gặp giáo viên phòng tuyển sinh còn có Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Tân, hai người đều cười không ngớt. Thực ra, phần lớn là hai người họ nói chuyện với các giáo viên văn phòng tuyển sinh, chỉ khi đề cập đến chuyên ngành và phát triển trong tương lai, Lý Quỳ Nhất mới nói vài câu.
Buổi trưa họ còn cùng nhau ăn cơm. Nhìn đồng hồ đã đến mười hai giờ, Lý Quỳ Nhất lấy lý do đi vệ sinh để lén rời khỏi bàn ăn. Cô dựa vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra hỏi Phương Tri Hiểu: “Thế nào, đã tra được điểm chưa?”
Gửi tin nhắn đi, cô lại mở khung trò chuyện với Hạ Du Nguyên: “Đã tra được điểm chưa?”
Không phải cô thiên vị Phương Tri Hiểu, chỉ là bởi vì Hạ Du Nguyên đã nhận được giấy chứng nhận lọt vào nhóm ưu tú của Học viện Mỹ thuật Trung ương, hơn nữa thứ hạng khá cao, nên áp lực môn văn hóa không lớn lắm. Hạ Du Nguyên đã học chăm chỉ trước kỳ thi, có lẽ cũng chỉ không muốn cách biệt quá lớn với cô.
Mãi lâu mà cả hai đều không trả lời, lòng Lý Quỳ Nhất nóng như lửa đối.
Một lúc sau.
Hạ Du Nguyên: Cậu đoán xem.
Lý Quỳ Nhất: … Đừng có vòng vo nữa.
Hạ Du Nguyên: Khá tốt, hạng 3856 toàn tỉnh.
Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm, gửi cho cậu biểu tượng “pháo hoa”
Hạ Du Nguyên: Còn cậu? Rốt cuộc là hạng mấy?
Lý Quỳ Nhất: Cậu đoán xem.
Hạ Du Nguyên: ….Xem cái bộ dạng hẹp hòi kìa
Lý Quỳ Nhất: Thứ hạng của mình bị ẩn rồi.
Hạ Du Nguyên: Giáo viên phòng tuyển sinh không tiết lộ cho cậu sao?
Lý Quỳ Nhất: Tiết lộ rồi, hạng nhất tỉnh.
Bên Hạ Du Nguyên im lặng vài giây, rồi cậu đột nhiên gọi điện cho cô, giọng nói kích động: “Cậu đứng nhất tỉnh á? Không phải, cậu thật sự đứng nhất tỉnh á? Cậu thi được bao nhiêu điểm vậy? Lý Quỳ Nhất, cậu đã giỏi đến mức này rồi sao? Vậy giờ cậu đứng nhất tỉnh rồi, cậu có còn thích mình không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Ngày xác nhận điểm số cuối cùng, pháo hoa bắn lên trên bầu trời đêm ở phía trên trường Liễu Nguyên số 1 để chúc mừng cho thủ khoa của tỉnh thuộc về nhà mình. Dù việc bắn pháo hoa vốn không được phép, nhưng khi có sự kiện vui vẻ như thế này, mọi người đều chọn cách bỏ qua. Ngay cả ban quản lý khu chung cư Ngự Cảnh Uyển cũng treo một tấm băng rôn trước cổng, ghi: “Nhiệt liệt chúc mừng cư dân Ngự Cảnh Uyển, Lý Quỳ Nhất, đạt được thủ khoa khối xã hội của tỉnh năm 2016” và nhóm chat của cư dân trong khu cũng bắt đầu tràn ngập tin nhắn: Chúc mừng! Lót dép ngồi đợi giá nhà tăng vọt!
Hai ngày sau, Lý Quỳ Nhất được mời quay lại trường để chia sẻ kinh nghiệm học tập với các đàn em. Mà vừa khéo là hệ thống đăng ký nguyện vọng cũng mở cửa trong những ngày này. Sau khi hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng, Hạ Du Nguyên chuyển hướng đi tới đại sảnh của trường. Vừa vào cửa sau, cậu đã thấy Kỳ Ngọc đi xuống sân khấu, còn Lý Quỳ Nhất đang bước lên, hai người đi qua nhau. Cậu cảm thấy vô cùng vui mừng vì Lý Quỳ Nhất đang mặc chiếc váy mà cậu mua cho cô vào ngày sinh nhật.
Cả người cô như toát lên vẻ đẹp thanh thoát và thuần khiết.
Âm thanh quen thuộc từ loa phát ra, trong trẻo mà rõ ràng, khiến Hạ Du Nguyên đột nhiên nhớ về quá khứ. Đó là lễ khai giảng của lớp 10, cô mặc đồng phục quân sự, nghiêm chỉnh, buộc một cái đuôi ngựa ngắn ở sau đầu. Bây giờ, cái đuôi ngựa của cô đã dài ra rồi.
Từ 15 tuổi đến 18 tuổi, dường như họ không thay đổi nhiều, nhưng lại giống như thật sự đã trưởng thành rồi.
Khi cậu chăm chú nhìn cô, ánh mắt của cô cũng xuyên qua đám đông, dừng lại trên người cậu.
Hạ Du Nguyên mỉm cười với cô, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút ý nghĩ nghịch ngợm, cậu liên tục nháy mắt với cô, nhe răng nhếch miệng làm mặt xấu để chọc cười cô. Sau đó sau đó cậu thấy cô gái trên sân khấu cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, tiếp tục ổn định giọng nói, đồng thời rời ánh mắt đi, không còn nhìn cậu nữa.
Được rồi, không trêu chọc cô nữa, nếu làm cô cười thật thì không hay đâu.
Lúc này, Kỳ Ngọc bước xuống sân khấu rồi đi tới, cậu ta đứng với cậu ở góc đại sảnh, nhìn về phía cô gái trên sân khấu.
“Cậu ấy là một người rất nổi bật, đúng không?” Hạ Du Nguyên nói.
Kỳ Ngọc không nói gì, một lúc sau, cậu ta lặng lẽ cúi đầu.
Khi buổi chia sẻ sắp kết thúc, Kỳ Ngọc rời đi trước. Sau khi kết thúc, Lý Quỳ Nhất bước xuống sân khấu, sóng vai cùng Hạ Du Nguyên ra ngoài trường, tay cô còn cầm một túi đồ, bên trong có vẻ là quà tặng.
“Cái gì vậy?” Hạ Du Nguyên hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật của Chu Phương Hoa, quà tặng cho cậu ấy. Cậu ấy đến đăng ký nguyện vọng mà, đúng lúc có thể tặng.”
“À.” Hạ Du Nguyên dừng lại một chút: “Kỳ Ngọc cũng đến chia sẻ à?”
“Đúng vậy, cậu ấy đứng thứ 22 toàn tỉnh, cũng là một thành tích rất tốt.” Lý Quỳ Nhất nhìn về phía cậu: “Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà cậu cũng ghen đấy chứ?”
“Ai ghen cơ? Mình chỉ hỏi chút thôi mà.”
Lý Quỳ Nhất hơi kéo váy lên, hỏi: “Chiếc váy này không phải vì cậu ghen nên mới mua hay sao?”
Hạ Du Nguyên bỗng cười lười biếng: “Lúc mình mua váy cho cậu, cũng đâu nghĩ tới Kỳ Ngọc, mình chỉ nghĩ tới cậu mà thôi.”
À.
Mặt Lý Quỳ Nhất hơi đỏ lên.
“Vậy sau này cậu sẽ không ghen bừa bãi nữa chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.” Hạ Du Nguyên thản nhiên đút tay vào túi quần.
Lý Quỳ Nhất chớp chớp mắt: “ Mình vừa mới được biết, nguyện vọng 1 của Kỳ Ngọc cũng là Đại học Bắc Kinh đó.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Xong rồi, cậu lại ghen nữa rồi.
Lý Quỳ Nhất nhìn vẻ mặt lạnh đi của cậu, thở dài bất lực.
Ngước mắt lên, cô thấy Chu Phương Hoa đang đứng dưới một cái cây không xa chờ cô, cô nói với Hạ Du nguyên: “Cậu đợi mình ở cầu đá nhé? Mình đưa quà cho Chu Phương Hoa xong rồi sẽ đi tìm cậu.”
“Ừm.” Cậu không vui nói.
Lý Quỳ Nhất nhanh chóng chạy đến bên Chu Phương Hoa, đưa quà cho cô nàng: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Chu Phương Hoa cười nhẹ.
“Nguyện vọng 1 của cậu là Đại học Giao thông Thượng Hải à?”
“Ừm.” Chu Phương Hoa gật đầu: “Chương trình đào tạo y khoa tám năm1 của Đại học Giao thông Thượng Hải.”
“Vậy sau này cậu sẽ trở thành bác sĩ rồi, nghe rất tuyệt.”
Chu Phương Hoa mỉm cười: “Chưa chắc đã trúng tuyển đâu.”
“Thứ hạng của cậu khá ổn mà.”
Hai người kéo tay nhau trò chuyện một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng ôm nhau.
“Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Sau khi chia tay Chu Phương Hoa, Lý Quỳ Nhất nhìn về phía Hạ Du Nguyên ở bên cầu đá.
Ôi, còn một chú cún đang cáu kỉnh cần phải dỗ dành nữa.
Cô quay người chạy về phía cậu, Chu Phương Hoa đứng sau cô, lặng lẽ nhìn theo.
Chiếc váy của thời thanh xuân tung bay, tựa như một cơn gió tự do của tuổi trẻ.
Và tuổi mười bảy không lấp lánh của cô, cũng đã vội vã khép lại trong những bóng cây mờ ảo lắc lư ngày qua ngày bên ngoài cửa sổ lớp học.
*****
Chú thích:交大的八年制医学: chương trình đào tạo y khoa kéo dài tám năm tại Đại học Giao Thông hoặc Đại học Tây An Giao Thông. Đây là một chương trình học dài hạn, thường kết hợp giữa chương trình đại học và sau đại học, giúp sinh viên sau khi tốt nghiệp có được bằng thạc sĩ hoặc tiến sĩ y khoa.