Đêm khuya thanh vắng, thỏ ngọc trên cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng, nội thất lớn như vậy lại yên tĩnh một mảnh, cả phòng tràn ngập sự im lặng.
Trên chiếc giường hẹp, nam nhân có diệm mạo văn nhã đã bất tỉnh trọn ba ngày, ngay đúng giờ phút này, lại thấy mí mắt hắn khẽ run, ngay sau đó một cặp mắt tuấn mỹ chậm rãi mở ra....
Đinh Đang cô nương?
Mới mở mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang lim dim canh giữ bên giường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngẩn ra, ngồi thẳng dậy, song vừa mới chống người dậy lại lập tức lực bất tòng tâm ngã xuống giường, phát ra một tiếng vang khe khẽ, nhưng vẫn đánh thức người đang lim dim.
"Đại thúc, ngươi tỉnh rồi!" Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, thấy hắn muốn giãy dụa ngồi dậy, Cổ Đinh Đang vội vàng đỡ dậy, cũng cầm gối đầu đặt sau lưng để hắn có thể thoải mái dựa vào.
"Đinh Đang cô nương, đa tạ cô." Lễ phép nói cám ơn, đáy mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại tràn ngập nghi ngờ. Kỳ quái! Sao nàng ta lại ở trong phòng hắn? Triển Nguyên đâu? Kiếm Nhi đâu?
Phảng phất như nhận thấy vẻ hoang mang của hắn, Cổ Đinh Đang cười hì hì ngồi xuống mép giường, theo thói quen lắc lư đôi ủng nhỏ, chiếc chuông trên người lại leng keng leng keng rung lên ồn ào.
"Đại thúc, ngươi hôn mê ba ngày, ba ngày này đều do ta phụ trách chiếu cố, cố gắng bón cho ngươi linh đan diệu dược người ta có cầu cũng không được, mới đem cái mạng nhỏ ngươi vọng động chân khí, suýt bước vào quỷ môn quan đoạt lại được đó!" Không đợi hắn đặt câu hỏi, nàng tự động trả lời nghi ngờ của hắn.
Nghe vậy, trí nhớ trước khi hôn mê cuối cùng cũng trở lại, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chợt hiểu ra, thành tâm nói cảm ơn: "Thì ra là như vậy! Thật đa tạ ơn cứu mạng của cô."
"Không có gì! Nếu không phải ngươi che chở cho ta, cũng sẽ không thương tổn bản thân." Nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt trầm tĩnh, Cổ Đinh Đang không nói thêm nữa, bàn tay nhỏ bé nhấc lên, trực tiếp mò vào trong ngực áo hắn.
Có chút kinh ngạc, bận tâm đến lễ giáo muốn tránh, lại bởi vì bị trọng thương vô lực tránh thoát, chỉ có thể mặc cho bàn tay nhỏ nhắn tinh tế kia xộc vào trong ngực, gương mặt nho nhã tuấn tú không khỏi quẫn bách đỏ lên nhắc nhở: "Đinh Đang cô nương, còn có lễ giáo."
Ông trời ơi! Tiểu cô nương này có hiểu mấy lời nam nữ thụ thụ bất thân không vậy? Nếu truyền ra, hắn chẳng phải đã hỏng danh tiết của nàng.
"Lễ giáo cái gì?" Khịt mũi khinh bỉ cười nhạt một tiếng, bàn tay nhỏ bé từ trong ngực hắn rút ra, trong bàn tay nắm bình thuốc lần trước đã tặng cho hắn, đổ ra một viên thuốc đỏ như lửa nhét vào trong miệng hắn. Nàng xem thường sẵng giọng: "Đại thúc, ngươi không cần khẩn trương, chẳng qua là muốn lấy thuốc cho ngươi ăn thôi, đâu phải là muốn vô lễ với ngươi."
Đan dược trong miệng theo yết hầu trôi xuống, một luồng ấm áp nhẹ nhàng tản ra trong người, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại chỉ có thể im lặng không tiếp lời. Aiz... Hắn có thể nói gì bây giờ? Nói hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Hay là nói chính hắn tư tưởng bất chính, hiểu lầm cho người ta?
Trên thực tế, nàng muốn hắn dùng dược thì nói một tiếng là được, hắn sẽ tự mình lấy, căn bản không phiền đến nàng động thủ.
Ngầm thở dài, người nào nó bị ăn đậu hủ còn không biết chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đinh Đang cô nương, cô không bị thương chứ?" Ba ngày trước, hắn mặc dù đã hết sức che chở nàng, nhưng sau đó lại hôn mê, không thể nào biết được tình trạng của nàng.
Nghe vậy, Cổ Đinh Đang lắc đầu tỏ ý là không sao, vẻ mặt kỳ quái không nói gì.
"Không sao là tốt rồi." Thấy vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thở phào nhẹ nhõm.
"Đại thúc..." Như có điều suy nghĩ nặng trĩu nhìn chằm chằm, nàng cáu kỉnh chất vấn: "Ngươi là bởi vì còn phải dựa vào ta hóa giải kịch độc để giữ mạng, mới không để ý đến nguy hiểm vọng động chân khí, liều chết che chở cho ta sao?"
Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngây ngẩn, thấy tròng mắt linh hoạt nghiêm túc dị thường, không khỏi cũng trả lời nghiêm túc: "Cho dù cô không giúp ta giải độc, ta vẫn che chở cho cô."
"Tại sao?" Nàng không hiểu.
"Bởi vì cô là một cô nương tốt, không nên để cô bị thương." Khẽ mỉm cười, hắn ôn nhu nói.
Hai gò má mịn màng của Cổ Đinh Đang không khỏi phiếm hồng, vẻ mặt có chút không tự nhiên, mạnh miệng gắt giọng: "Ta... Ta mới không phải là cô nương tốt, tương lai ta phải làm đại ma đầu đó."
"Cô đương nhiên phải!" Ôn nhu cười hòa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm biết nàng mặc dù luôn miệng nói muốn làm đại ma đầu, làm việc tùy theo ý thích, nhưng vẫn là một cô nương tốt hồn nhiên ngây thơ, tâm tư thuần thiện như cũ.
"Mặc, mặc ngươi nói sao cũng được!" Giận dữ hừ nhẹ để che dấu sự cảm động nhàn nhạt cùng thẹn thùng quẫn bách nơi đáy lòng, trong đầu lại hiện lên lời nói đùa của cha ruột trong dĩ vãng....
Tiểu Ngoan, sau này nếu gặp được một nam tử vô điều kiện chịu xả thân bảo vệ con, cho dù hy sinh tính mạng cũng không tiếc, nếu nam nhân kia không làm chuyện có lỗi với con, con không thích thì thôi, nếu thích thì trực tiếp đánh cho bất tỉnh kéo về giới thiệu cho phụ thân đi!
Nghĩ đến đây, nàng thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ôn nhã của hắn một lúc lâu, gò má lại không tự chủ được nóng lên, trái tim như chú nai con nhảy loạn không ngừng....
A------ Sao lại như vậy chứ? Nàng phải ghét người như đại thúc mới phải, nhưng sao hôm nay lại có nỗi xúc động muốn đánh cho hắn bất tỉnh kéo về giới thiệu cho phụ thân chứ?
Nàng rốt cuộc là ghét đại thúc, hay là thích đại thúc đây? Không biết! Không biết! Nàng không biết!
Trong mơ hồ, tình cảm thiếu nữ lặng lẽ nảy mầm, Cổ Đinh Đang ôm má lắc đầu mãnh liệt, rơi vào tự mình mê man cùng phiền não.
"Đinh Đang cô nương? Đinh Đang cô nương..." Luôn miệng gọi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bị hành động đột nhiên xuất hiện của nàng khiến cho hồ đồ.
"Đại thúc!" Đột nhiên hồi hồn, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
"Sao?" Cho dù có chút kinh ngạc, hắn vẫn duy trì nụ cười nhẹ yếu ớt nư cũ, lấy bất biến ứng vạn biến để ứng phó.
"Ngươi hy vọng ta ghét ngươi, hay là thích ngươi?" Hỏi rất là nghiêm túc.
"Nếu có thể khiến người ta thích, không ai hy vọng bị ghét cả!" Cảm thấy vấn đề của nàng rất thú vị, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhịn được cười.
"Vậy là ngươi hy vọng ta thích ngươi hả?" Mắt to tràn ra ánh sáng lấp lánh, nàng cấp bách gặng hỏi.
Phát hiện vẻ mặt nàng khác hắn bình thường, trong lòng Hoàng Phủ Thiếu Phàm mặc dù mơ hồ có một cảm giác quái dị, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu, cho là nàng nếu nói "Thích" thì chẳng qua chỉ là hảo cảm đối với người bình thường, lập tức không suy nghĩ nhiều, ẩn cười gật đầu ------
"Dĩ nhiên!" Ai lại thích bị ghét chứ?
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Cổ Đinh Đang bỗng dưng tràn ra một nụ cười chói mắt sáng lạn, giống như ban ân gật đầu một cái: "Được rồi! Đại thúc, ta quyết định thích ngươi được chưa."
Hì hì, thích đại thúc rồi, có phải có nghĩa là sau này có thể lúc nào cũng tìm đại thúc ăn đậu hủ được? Miệng đại thúc mà ăn thì cực mềm cực thoải mái, nàng rất thích nha!
Quyết định? Yêu ghét mà cũng quyết định được sao?
Biết nàng tính trẻ con, lời nói cũng thường xuyên như trên trời rơi xuống, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi lắc đầu, trong giọng nói chứa ý cười: "Vậy thì thực là đội ơn vô cùng!"
"Đừng khách khí!" Không chút e lệ nào tiếp lời, Cổ Đinh Đang cười híp mắt, nàng thích đại thúc là phúc khí của đại thúc, đội ơn vô tận là phải.
Lại là một trận cười khẽ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm coi như phục nàng, mắt thấy bóng đêm đã sâu, hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Đinh Đang cô nương...."
"Đại thúc, đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ nữa, xa lạ lắm!" Rung đùi đắc ý cắt lời hắn, Cổ Đinh Đang chu miệng gắt giọng: "Cho ngươi hai lựa chọn, xem gọi ta là Tiểu Ngoan, hay là gọi thẳng tên ta."
"Này..." Nghẹn lời, có chút không biết nói tiếp ra sao, thấy vẻ mặt nàng kiên trì, Hoàng Phủ Thiếu Phàm rốt cục chậm rãi cười khẽ, "Nếu cô đã kiên trì, vậy về sau ta gọi thẳng cô là Đinh Đang đi!" Hai người không quen không biết, gọi Tiểu Ngoan quá thân mật lại không hợp lễ giáo, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi thẳng tên thì tốt hơn.
Không có chú ý trong cách gọi của hắn để lộ sự xa cách, Cổ Đinh Đang vui vẻ nhào tới ôm, vui mừng cười nói, "Đại thúc, hôm nay ta rất vui nha!" A... Thì ra là không chỉ có mỗi miệng đại thúc là ăn ngon, ngay cả lồng ngực cũng thực ấm áp, cảm giác giống như ôm phụ thân vậy! Thật tốt quá, nàng lại có thêm một lý do nữa để thích đại thúc rồi.
Bị bất thình lình nhào tới suýt nữa khí huyết cuồn cuộn, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại đang dính chặt trên người mình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh ngạc không dứt, nghĩ đến trong cái đầu nhỏ của nàng chẳng có quy phạm lễ giáo nào cả, trong lòng biết cho dù có nói mấy câu nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, đại khái cũng sẽ bị nàng lẽ thẳng khí hùng phản bác lại, lập tức không khỏi bất đắc dĩ than thở.
Aiz... Vì sao cái ôm này của nàng, khiến cho hắn có cảm giác không hay lắm vậy?
Biết thân thể mình trước mắt còn quá yếu, căn bản tránh không thoát nổi, hắn cũng không mất công giãy dụa, lẳng lặng để nàng ôm cho đã.
Cho đến một lúc lâu sau, thấy nàng không có dấu hiệu buông tay, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhạy cảm cảm nhận thấy sự ấm áp truyền đến từ thân thể mềm mại trong ngực , cùng với hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, gương mặt tuấn tú nhất thời không tự chủ được nóng lên, vẻ mặt lúng túng nhẹ giọng mở miệng ------
"Đinh Đang, cô nên buông ta ra." Hỏng bét! Xảy ra chuyện gì thế này? Để tiểu cô nương này ôm có một cái, hắn thế nhưng... thế nhưng lại tim đập loạn nhịp, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm khó hình dung nổi.
"A!" Có chút không nỡ buông tay rời khỏi lồng ngực ấm áp, cặp mắt to của Cổ Đinh Đang lấp lánh nhìn thẳng hắn, hai gò má phấn nộn hồng lên, thật là kiều diễm xinh đẹp.
Ai nha nha! Làm sao bây giờ nhỉ? Kể từ khi quyết định thích đại thúc xong, nàng lại cảm thấy càng nhìn càng thấy đại thúc dễ nhìn nha! Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" sao... Không không không! Đại thúc là nam, nói kiểu gì cũng nên là "Tình nhân trong mắt hóa Phan An" mới đúng.
Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được cười: "Đại thúc, ngươi làm Phan An của ta nha!"
Phan An? Hắn? Hoàng Phủ Thiếu Phàm thất thần, mặc dù rõ ràng biết tướng mạo của mình không tệ, nhưng mà... Phan An? Hắn sao lại là Phan An của nàng được?
Đột nhiên có dự cảm cực kỳ bất ổn, hắn cẩn trọng hỏi: "Sao ta lại là Phan An của cô được?"
Liếc xéo trách móc một cái, Cổ Đinh Đang không chút ngượng ngùng nào lớn tiếng nói: "Mới vừa rồi là đại thúc ngươi tự mình nói muốn cho ta thích, nên ta quyết định thích ngươi, tìm ngày nào đó sẽ đánh ngươi bất tỉnh kéo về gặp phụ thân ta nha."
Im lặng hồi lâu, vất vả lắm, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới khô khốc mở miệng, "Gặp cha cô?" Ngàn vạn lần đừng có như là hắn nghĩ nha!
"Đúng vậy!" Cười hì hì gật đầu mãnh liệt, giọng nói thanh thúy đáng yêu tràn đây đắc ý: "Con rể xấu phải đi gặp nhạc phụ, đại thúc, ngươi không cần xấu hổ!"
Hắn.... Không phải là xấu hổ, mà là kinh hãi ấy!
Không nói gì nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười đầy nghiêm túc kia, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhịn được bóp trán.... Nhức đầu!
…
"Tiểu quỷ, không cho phép làm ồn đến đại thúc... này này này, đừng có kéo ta... Ngươi vẫn còn kéo? Oa----- thuốc lại đổ rồi... Đáng ghét! Đi! Đi sắc thuốc với ta lần nữa...."
Một trận nhao nhao, đùng đoàng ồn ào từ xa truyền đến gần, đến ngoài cửa phòng, lại từ gần mà xa dần, khiến cho hai đại nam nhân trong nội thất dừng cuộc nói chuyện lại, hai mắt nhìn nhau hồi lâu....
"Tiểu thiếu gia hình như rất thích Cổ cô nương." Từ Triển Nguyên không thể không thừa nhận, bởi vì quãng thời gian này quả thực phát hiện thấy Bạch Văn Kỳ dính nàng rất chặt.
"Thực ra thì Đinh Đang cũng rất chăm sóc đến Kỳ Nhi mà!" Nhẹ giọng cất tiếng cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hiểu Cổ Đinh Đang mặc dù trong miệng lúc nào cũng oán trách thằng bé là đồ tiểu quỷ thích dính người, nhưng mà với bản lĩnh của nàng, muốn hất Kỳ Nhi ra rất đơn giản, nhưng nàng lại không làm như vậy, trái lại còn mặc cậu bé dính vào người, cho nên mới nói, nàng thực sự là một cô nương tốt mà!
Đinh Đang? Nhớ lúc trước, chủ tử còn gọi nàng ta là Đinh Đang cô nương, gọi thẳng khuê danh thân thiết như vậy từ khi nào?
Hơi cảm thấy kinh ngạc, Từ Triển Nguyên như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú Hoàng Phủ Thiếu Phàm, nhớ tới nhiều ngày trước, cảnh Cổ Đinh Đang lấy miệng bón thuốc, khuôn mặt chữ quốc ngăm đen không khỏi nóng lên, trù trừ không biết có nên nói cho chủ tử hay không.
"Triển Nguyên, ngươi đang nghĩ gì?" Thấy hắn hiếm khi lại thất thần, Hoàng Phủ Thiếu Phàm kỳ quái hỏi.
"Ách..." Chần chờ mấy bận, Từ Triển Nguyên mới hơi đỏ mặt nói. "Chủ tử, người có biết lúc người hôn mê không nuốt nổi, là Cổ cô nương đã dùng miệng bón thuốc cho người?"
Dùng miệng bón thuốc? Nàng?
Tỉnh lại đã được mấy ngày, lần đầu tiên biết được chuyện này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi ngây ngô kinh ngạc thất thần, ngón tay thon dài theo bản năng khẽ vuốt lên môi, ngay sau đó, giống như là ý thức được điều gì, vội vàng lúng túng rụt tay lại, cố gắng tự trấn định mỉm cười, "Là vậy sao? Ta biết rồi!"
Chủ tử... đáy lòng chắc hơi hoảng đây!
Đi theo hắn lâu ngày, chưa từng thấy vẻ mặt như thế bao giờ, Từ Triển Nguyên rất thức thời không nói gì thêm nữa, chẳng qua là trong lòng có chút đồng tình... Theo tính tình của chủ tử, khẳng định là cảm thấy mình đã phá hỏng danh tiết của Cổ cô nương, phải chịu trách nhiệm đây? Thực thê thảm!
"Đúng rồi! Triển Nguyên, ngươi xác định những tin tức kia không sai chứ?" Vội vàng đem đề tài vòng lại chủ đề ban đầu, da mặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút ửng hồng, cố gắng dời lực chú ý đi.
Cho dù trong lòng biết rõ ràng, Từ Triển Nguyên cũng không tiện biểu hiện ra, lập tức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra theo ý chủ tử vòng lại đề tài cũ. "Đúng vậy! Cổ cô nương chính là tiểu yêu nữ áo tím thời gian trước đã trộm Dịch cân kinh của Thiếu Lâm, chặt đứt cánh tay của Nhị công tử Mã Gia bảo, phóng hỏa thiêu hủy Khiếu Phong sơn trang, hạ độc với mặt của đệ nhất mỹ nhân võ lâm, khiến cho giang hồ gà bay chó sủa, hỗn loạn không yên."
A... Hắn sớm phải phát hiện ra Cổ Đinh Đang cũng thường xuyên mặc một thân áo tím nhạt, làm sao mà mấy ngày trời, cũng không liên tưởng đến tiểu yêu nữ mà giang hồ nguyền rủa tức giận kia chứ? Thực là hồ đồ!
"Khó trách Mã Duy An vừa thấy nàng đã lửa giận ngút trời, cứ nói mãi muốn báo thù cho đệ đệ." Cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khổ không dứt,
Aiz... Sau khi tỉnh lại, hắn thấy lạ tại sao Mã Duy An lại phẫn hận với Cổ Đinh Đang như vậy, mới để cho Từ Triển Nguyên đi dò xét, không ngờ kết quả lại như vậy.
"Cổ cô nương sắp trở thành võ lâm công địch." Âm thầm nhịn cười, ấn tượng của Từ Triển Nguyên với nàng càng tăng thêm điểm. Hừ hừ, cái đám tự cho là chính nghĩa danh môn chính đạo kia, bị chỉnh là đáng đời.
"Đúng là họa tinh...." Không nhịn được than thở, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhức đầu bóp trán, đã không biết nên nói gì cho phải.
"Ta sợ tin nàng ta ở đây truyền ra ngoài, Lục Ba sơn trang cũng sẽ bị liên lụy." Lời tuy nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt chữ quốc không có tí e ngại nào, thậm chí còn xẹt qua một tia hung tàn.
Nhẹ liếc một cái, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vừa bực vừa buồn cười. "Triển Nguyên, ngươi đừng có mà tham gia náo nhiệt." Hắn hiểu rõ người thuộc hạ này! Thành thực mà nói, danh tiếng của hắn hôm nay thối nát như vậy, có hơn phân nửa là nhờ có cái vị tổng quản này, mỗi khi thấy có người đến Lục Ba sơn trang đòi công đạo, không nói hai lời đã đuổi người ta đi.
Nhếch miệng cười một tiếng, Từ Triển Nguyên cũng không phủ nhận.
"Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi!"Phất phất tay, có một số việc, Hoàng Phủ Thiếu Phàm muốn tự mình suy nghĩ một chút.
Đoán chừng là hiểu được tâm tình của hắn, Từ Triển Nguyên không dám ở lại quấy nhiễu, nhanh chóng cáo lui rời đi.
Đưa mắt nhìn hắn lui ra ngoài phòng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lúc này mưới chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài...
Dùng miệng bón thuốc ư....
Đầu ngón tay lại chạm lên bờ môi mỏng một lần nữa, nhớ đến cái đêm tỉnh lại, những lời nói ngây thơ hồn nhiên của Cổ Đinh Đang, da mặt hắn lại dâng lên một mảng hồng hồng, cảm thấy... có chút phức tạp!
Aiz... Mấy ngày qua, thái độ của nàng với hắn so với lúc trước càng thêm thân mật, động một tí là nhào vào ngực hắn kêu "Đại thúc, đại thúc", khiến cho hắn vừa lúng túng lại mất tự nhiên, cũng từng cố gắng muốn nói rõ với nàng.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, mỗi khi nhìn thấy cặp mắt to linh động sáng ngời kia, lời đến cửa miệng rồi lại nuốt trở về, không sao nói ra được.
Thực ra thì... hắn phải thừa nhận, mỗi khi nàng dính lấy hắn, trừ cảm giác phức tạp ra, thực ra thì trong đáy lòng còn có một cảm xúc lạ lẫm, cảm xúc kia giống như thương yêu, giống như lưu luyển, giống như cưng chiều, giống như chìm đắm, khiến cho hắn không nhịn được mà để nàng tiếp tục ghé vào trong lòng mình, sau đó đến khi nàng rời đi, hắn mới lại ão não bản thân không nên làm vậy.
Aiz.... Thực là một tiểu cô nương khiến người ta phiền não....
Hồi tưởng lại tình hình ở chung mấy ngày nay với Cổ Đinh Đang, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vừa cười lại than thở, vừa phiền lại vừa giận, không biết qua bao lâu, giọng cười lanh lảnh như chuông bạc một lần nữa bay tới từ xa-------
"Đại thúc.... Đại thúc...." Một tay bưng chén thuốc mới sắc, một tay túm "Thuốc cao dính trên da chó" ----- Bạch Văn Kỳ, Cổ Đinh Đang cười nói đá văng cửa phòng, nhanh chóng chạy đến bên giường gọi người.
"Nên uống thuốc!" Một tay đem bát thuốc nóng hổi đưa cho hắn, một tay túm "Thuốc cao dính trên da chó" ném lên trên giường, để cho nghĩa phụ nghĩa tử bọn họ tương thân tương ái, đồng thời không nhịn được chu miệng oán trách. "Đại thúc, tiểu quỷ nhà ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Không có ai bên cạnh để dính sao?" Chỉ chuyên dính có mình nàng, thực là khiến người ta vô lực!
Trong lòng biết nàng chẳng qua chỉ thích oán trách ngoài miệng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm khẽ mỉm cười uống xong bát thuốc nàng đưa tới, chợt thấy trước ngực căng thẳng, chuyển mắt nhìn, thì ra là Bạch Văn Kỳ bị ném lên giường đang níu lấy áo hắn, thân thể nho nhỏ vùi trong ngực hắn, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm hắn.
"Kỳ Nhi, nghĩa phụ không sao, đừng lo lắng!" Dường như có thể hiểu được sự quan tâm không tiếng động của cậu nhóc, hắn cười cười vuốt cái đầu nhỏ, lòng tràn đầy từ ái.
Nhìn hắn, lại nhìn tiểu quỷ từ trước đến giờ chưa từng nói một câu, Cổ Đinh Đang không chịu cô đơn cũng ngồi xuống mép giường, hai tay chống má, cười he he nhạo báng, "Tiểu quỷ nhà ngươi rất để ý đến ngươi nha!" Dừng một chút, nghĩ đến điều gì đó, lại lập tức bổ sung, "Thực ra thì Kiếm Nhi và đại thúc mặt đen cũng vậy, chỉ cần có người muốn thương tổn ngươi, bọn họ giống như là muốn đem kẻ đó xả làm tám miếng vậy, thực sự đối với ngươi trung thành vô cùng, Đại thúc, ngươi mau khai thực ra, đến cùng là ngươi đã làm công to nghiệp lớn gì mà khiến bọn họ lại kính yêu ngươi như vậy?"
"Bởi vì ta cũng rất để ý bọn họ." Nhẹ giọng cười nhẹ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thong thả nói.
Đây là đáp án kiểu gì chứ?
"Đại thúc, ngươi đừng có nói dối!" Nhăn cái mũi nhỏ, nàng chế nhạo cười. "Tiểu quỷ đế ý đến ngươi thì không nói làm gì, nhưng đại thúc mặt đen và Kiếm Nhi thì sao? Sự trung thành cùng cung kính của bọn họ đối với ngươi quá mức dị thường, giống như là đang cung phụng bài vị không bằng, ta hoài nghi ngươi là cụ cố nội đời nào của hai người bọn họ chuyển thế."
"Nói bậy bạ gì đó?" Bị hình dung lộn xộn của nàng khiến cho bật cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hời hợt nói: "Triển Nguyên là tử tù, được ta cứu ra xong liền đi theo ta, về phần Kiếm Nhi vốn là cô nhi, nhiều năm trước lúc hắn sắp hấp hối thì được ta cứu lại, chính là như vậy, không có gì."
À~ thì ra hắn là ân nhân cứu mạng của đại thúc mặt đen và Kiếm Nhi, cho nên hai người mới trung thành một mực coi hắn làm chủ!
Cuối cùng cũng hiểu rõ quan hệ của ba người này, Cổ Đinh Đang gật đầu một cái, vẻ mặt ao ước cười nói: "Vậy sau này ta cũng đi nhặt một tiểu cô nhi về mới được, như vậy là có thể có một kẻ hầu hạ trung thành nô dịch ba bữa, thật tốt." Mới nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi!
"...." Một trận im lặng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nói gì hỏi ông trời. Aiz.... Tại sao nàng lại có thể đem một chuyện rất tốt đẹp nghĩ đến mức khiến người ta lạnh cả người như vậy? Đây chắc cũng là một loại thiên phú chăng!
Coi như không nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của hắn, Cổ Đinh Đang ảo tưởng đến vui vẻ, sau một lúc lâu, nàng bỗng nghĩ đến cái gì, đột nhiên nắm cổ tay hắn lên chẩn mạch....
Ha? Tại sao mạch tượng của đại thúc vẫn kỳ quái như vậy? Mấy ngày nay, nàng đã sử dụng phương pháp mà Vô Thường thúc thúc dạy nàng, rất tận tâm tận lực chiếu cố đại thúc, nghĩ hết cách để hóa giải "Hàng đêm sầu" trong cơ thể hắn, nhưng sao tình trạng lại trước sau vẫn không theo dự đoán của bản thân thế này?
Phương pháp nàng dùng cho đại thúc giống hệt như đã dùng với bản thân năm đó, nhưng sao lại hiện ra kết quả bất đồng, thế này quá kỳ quái!
Hiện giờ, trong cơ thể đại thúc có nhiều loại kịch độc đang chống đối lẫn nhau, nhưng lại không theo thiên tính một vật khắc một vật mà tiêu biến lẫn nhau, thế này... thế này hoàn toàn trật khỏi phạm vi hiểu biết của nàng.
Cắn môi, Cổ Đinh Đang hiếm khi nhíu đôi mày liễu lại, trầm ngâm hồi lâu lại trước sau không lên tiếng.
"Thế nào?" Nhẹ giọng hỏi thăm, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẻ mặt an bình.
"Đại thúc, ta hỏi ngươi, đau nhức như kim châm hàng đêm của ngươi, bây giờ vẫn như cũ sao?" Mất đi vẻ thoải mái vốn có, nàng dị thường nghiêm túc.
"Ừm." Gật đầu, hắn lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng so với lúc trước, đau nhức đã giảm bớt không ít, đây hoàn toàn là nhờ công lao của cô." Hắn tin, cứ tiếp tục như vậy nữa, một ngày nào đó có thể hoàn toàn hóa giải kịch độc trong cơ thể mình, từ từ khỏi hẳn.
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Lo âu đứng dậy đi tới đi lui, Cổ Đinh Đang khua loạn hai tay, không biết nên giải thích tình trạng thân thể hắn như thế nào, nhưng đúng lúc này, vừa xoay người lại, tầm mắt lại bị một màu bạc giữa chân tóc của hắn hấp dẫn.
"Đại thúc, tóc ngươi...." Xông thẳng đến trước mặt hắn, nàng ngạc nhiên trừng mắt nhìn một mảng tóc vốn nên màu đen.
"Sao vậy?" Buồn bực.
"Có... tóc bạc!"Tất cả chân tóc đều trắng bạc, mặc dù trước mắt không tính là nhiều, nhưng mà trong ấn tượng, lúc trước nàng không hề bị như vậy.
Tóc bạc? Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy nàng bỗng dưng nhào vào trong lòng, "Oa" một tiếng khóc lớn lên ------
"Oa ------- đại thúc, thực xin lỗi, nhất định là ta làm hại..."
"Cô.... cô trước đừng khóc, có chuyện từ từ nói, đừng nóng vội... A? Kỳ Nhi, sao con cũng khóc? Đừng khóc! Ngoan, đừng khóc mà..."
Cổ Đinh Đang oa oa khóc lớn, tiểu tử Bạch Văn Kỳ dường như cũng ý thức được điều gì đó không ổn mà khóc theo, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đáng thương bị một đôi lớn nhỏ đột nhiên khóc giàn dụa như mưa làm cho tay chân bấn loạn, lúc thì muốn trấn an bên này, lúc lại phải dỗ dành bên kia, tình cảnh bây giờ thê thảm hết sức.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng khóc của hai người mới ngưng dần, Cổ Đinh Đang dưới sự nhẹ nhàng hỏi han, đem tình trạng thân thể trước mắt nói ra rõ ràng, nhỏ dần, không nhịn được cúi gằm đầu xuống -------
"Đại thúc, thực xin lỗi, rõ ràng ta nhớ lúc đầu mình giải độc như vậy, nhưng tình trạng hôm nay của ngươi lại trở nên rất kỳ quái, ngay cả tóc cũng biến bạc rồi..." Khóe mắt còn ngấn lệ, nàng cảm thấy thực có lỗi.
Cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, bờ môi của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười nhè nhẹ quen thuộc, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, "Lúc đầu, cô nói ta sống không quá ba tháng, nhưng hôm nay, kỳ hạn ba tháng đã tới, ta vẫn sống tốt, đây tất cả đều là nhờ cô ban tặng, còn nói xin lỗi gì chứ?
"Phải là ta nói cám ơn với cô mới đúng! Lại nói, thân thể của ta, chính ta rõ ràng nhất, cho nên ta rất rõ ràng tình trạng thực sự chuyển biến tốt. Nếu mà, để khỏe lại mà phải đổi lấy một đầu tóc đen, vậy cũng rất đáng giá, không phải sao?"
A.... Nha đầu khóc cái gì chứ? Hắn chịu đựng qua ba tháng như lời nói ban đầu của nàng, có nghĩa là phương pháp đã hữu hiệu, không phải sao?
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhã nhặn tươi cười của hắn, Cổ Đinh Đang cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười. "Đại thúc, ngươi thực là dịu dàng nha!"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngẩn người, khuôn mặt ôn nhã dâng lên làn sóng hồng nhạt, tựa hồ có chút lúng túng.
"Thực không hổ là nam nhân ta muốn thích, quả nhiên có khí phách!" Ôm má, nàng hiện giờ chẳng sầu lo gì nữa, trái lại còn bắt đầu tự bội phục ánh mắt chọn nam nhân của mình.
"...." Một lần nữa im lặng hỏi trời, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi nghĩ ------ hắn tự làm tự chịu, đẩy mình đến bên vách đá sao?
Không đếm xỉa đến hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không để ý đến cái nhìn chằm chú của Bạch Văn Kỳ, thân thể mềm mại của nàng cúi xuống, đôi môi đỏ mọng mềm mại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn xuống bờ môi mỏng ưu mỹ một cái hôn, dưới ánh mắt kinh ngạc, phát ra tiếng cười khanh khách đắc ý.....
"Đại thúc, ngươi yên tâm, ta càng ngày càng thích ngươi, nhất định sẽ không để ngươi đi gặp Diêm Vương." Giọng nói buông lơi, thân ảnh xinh đẹp như một cánh bướm nhỏ nhẹ nhàng bay ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chắc là muốn đi tìm cách làm sao để không cho hắn chết.
Đầu ngón tay lặng lẽ chạm lên môi mỏng, tựa hồ như còn có thể cảm nhận được xúc cảm cùng độ ấm trong nháy mắt kia, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thất thần...
Lúc nàng bón thuốc cho hắn lúc hôn mê, môi của hắn cũng có xúc cảm mềm mại như vậy sao? Aiz.... Hắn biết làm sao với tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên như vậy đây? Thực là phiền lòng....
Trong ưu phiền, cánh môi mỏng ưu nhã không tự giác cong lên một nụ cười cưng chiều, tâm tình không nặng nề như trong tưởng tượng, thậm chí còn một tia... ngọt ngào.