Chu Linh Tố nói tới đây, tinh thần của Lâm Vân liền chấn động, như muốn bắt được cái đó nhưng thủy chung lại thiếu một chút. Nhất định phải tới bái phỏng phụ thân của Linh Tố một chuyến. Ông ta không phải là người bình thường.
Nhưng điều đó là điều gì nhỉ, khiến hắn muốn bắt nhưng lại không có cách nào bắt lấy?
Lâm Vân đột nhiên cảm giác được đây chính là điều hắn muốn.
Lâm Vân thở phào một cái, rất trịnh trọng nói với Chu Linh Tố:
- Anh nhất định tới bái phỏng cha của em. Hiện tại anh muốn tới hỏi Xung Hi vài chuyện.
Chu Linh Tố nghe Lâm Vân nói vậy, trong lòng liền buông lỏng. Năm đó cô về nhà và kể lại cho cha việc Lâm Vân có ba tia sáng trong người, cha đã dặn dò cô rất nhiều lần là phải mời được hắn về nhà. Thậm chí khi biết thân phận của Lâm Vân, cha còn tới tận Yên Kinh một lần. Nhưng thân phận của Lâm Vân và Chu gia cách nhau quá xa. Hơn nữa Lâm Vân thường xuyên đi ra ngoài. Cho nên tới tận bây giờ cha của Chu Linh Tố đều chưa được gặp Lâm Vân. Trong lòng ông ấy rất tiếc nuối.
Hôm nay bất ngờ gặp được Lâm Vân, hắn còn đáp ứng tới nhà cô chơi, trong lòng Chu Linh Tố đương nhiên là cao hứng.
Nghe Lâm Vân nói sẽ tới nhà Chu Linh Tố, trong mắt tên Trần Hải Cương kia lộ vẻ hâm mộ. Cho dù y có ghen ghét Lâm Vân như thế nào đi chăng nữa, nhưng thực lực của đôi bên kém quá xa. Không chỉ nói báo thù, cho dù ghi hận cũng không dám.
Huống chi y còn chưa triệt để đắc tội Lâm Vân.
Thần thức của Lâm Vân lại phóng tới chỗ Xung Hi. Trong lòng tự nhủ, đi tới đó hỏi xem nàng xảy ra chuyện gì. Sau đó thì đi tới nhà của Chu Linh Tố để gặp cha của cô ta. Ông ta nhất định có câu trả lời mà mình muốn.
Tuy nhiên, khi thần thức của Lâm Vân lần nữa phóng tới Xung Hi, tinh thần liền chấn động. Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Chu Linh Tố lại nói Xung Hi mất tích. Bởi vì Xung Hi ngồi bất động trong nhà kia chỉ là một con rối. Hơn nữa còn đang làm cái gì đó.
Lâm Vân đứng vọt lên, đây là lần đầu tiên hắn bị lừa như vậy. Có thể sử dụng phép thuật điều khiển rối cao cấp, người kia nhất định không phải là một tu sĩ có tu vị thấp.
Thần thức lại phô thiên cái địa phóng ra ngoài, nhưng không phát hiện dị thường hay tung tích của Xung Hi đâu cả.
Chu Linh Tố thấy Lâm Vân đứng lên, sắc mặt có chút khó coi. Dù rất kỳ quái, nhưng không hỏi gì cả.
Lâm Vân mở rộng phạm vi của thần thức lên 3000km, toàn bộ Thanh Hóa đều nhìn không sót chỗ nào. Quả nhiên, ở núi Cương, Lâm Vân nhìn thấy một trận pháp ngăn cản thần thức. Còn là một trận pháp cao cấp nữa chứ. Từ khi nào ở đây lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy rồi? Rõ ràng có thể bố trí một trận pháp khiến cho Lâm Vân suýt nữa bỏ qua?
Xem ra, trong trận pháp kia có vấn đề. Nói không chừng có liên quan tới những người dân trong trấn Đàm Cương bị mất tích. Thần thức của Lâm Vân đã nhìn thấy khung cảnh hoang tàn, khắp nơi là tiền giấy bị đốt. Giữa ban ngày mà không thấy một bóng người trong thị trấn. Chỉ có mấy cảnh sát tuần tra đi lại, thần sắc rất là khẩn trương.
- Linh Tố, em nói với cha em rằng, mấy ngày nữa anh nhất định sẽ tới bái phỏng.
Lâm Vân nói xong, liền quay người nói với Trần Hải Cương:
- Đừng luôn tự cho là đúng như vậy. Nếu không một ngày nào đó, gia đình ngươi sẽ vì ngươi mà cửa nát nhà ta. Cút đi.
- Vâng, vâng, tôi biết rồi.
Trần Hải Cương lau mồ hôi, không ngừng gật đầu.
Tuy nhiên, khi y vừa ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Vân đã biến mất.
Chẳng những Trần Hải Cương sững sờ, ngay cả Vương Hoàn Hoàn, Du Quân và Chu Linh Tố đều ngây dại. Bốn người cứ đứng đó nửa ngày, không hề động đậy.
Quỷ dị, thực sự là quỷ dị. Một người sống nói biến mất là biến mất. Lúc này, ngay cả Vương Hoàn Hoàn cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải người thường. Rõ ràng kiêu ngạo không ai bì nổi như Hải thiếu gia cũng phải cung kích với hắn. Thậm chí cũng không dám lớn tiếng.
Chu Linh Tố gọi hắn là Lâm đại ca, Lâm đại ca kia rốt cuộc là ai?
- A…
Chu Linh Tố như nhớ ra cái gì đó, há to miệng kêu lên.
Du Quân và Vương Hoàn Hoàn vội vàng hỏi:
- Linh Tố, em sao vậy?
Chu Linh Tố há hốc mồm như không dám tưởng tượng nói:
- Vừa nãy, vừa nãy anh ấy đưa ly rượu cho em, cái ly đó còn dừng ở trên không trung một lúc.
- Em nói gì? Ly rượu đó lơ lửng trên không trung?
Vương Hoàn Hoàn và Du Quân không dám tin hỏi.
- Còn có, vừa nãy hắn làm cách nào mà thoáng cái đã biến mất vậy? Người đó là ai? Chẳng lẽ là thần tiên? Thật quá mức kỳ dị. Linh Tố, em có vẻ rất thân với hắn, người đó rốt cuộc là ai vậy? Em nói cho bọn chị biết đi.
Vương Hoàn Hoàn đã sớm quên Trần Hải Cương ở bên cạnh, vội vào kéo tay của Chu Linh Tố hỏi.
Chu Linh Tố bật cười nói:
- Lần đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy đã nói anh ấy là đệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay, có lão bà xinh đẹp nhất, ngao du vũ trụ, hùng bá thiên hạ. Ách, có lẽ đó là lời giới thiệu vắn tắt của anh ấy. Ha ha, thật đúng là một người kỳ quái. Chị hỏi Hải thiếu gia của chị kia kìa, chắc anh ấy biết rõ hơn em.
- Linh Tố, em nói linh tinh gì vậy? Chị và Hải thiếu gia chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Cái gì mà của chị hay không?
Vương Hoàn Hoàn nói vậy chỉ khiến Chu Linh Tố cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Tuy Vương Hoàn Hoàn rất xinh đẹp, nhưng lòng hư vinh quá nặng. Cô ta làm bạn với Trần Hải Cương là vì cô ta nhìn trúng quyền thế và tầm ảnh hưởng của y ở Thanh Hóa mà thôi.
Tuy nhiên, hiện tại Vương Hoàn Hoàn lại chuyển sang Lâm Vân, người có quyền thế mạnh hơn Trần Hải Cương không biết bao nhiêu lần. Cho nên mới hỏi tin tức của Lâm Vân.
Chu Linh Tố âm thầm cười lạnh. Không chỉ nói là ngươi, cho dù mỹ nữ như chị Hi, Lâm Vân cũng không vì chị ấy mà bỏ vợ. Cô hiểu Lâm Vân hơn những người ở đây rất nhiều. Bởi vì Xung Hi đã từng kể chuyện cho cô biết.
Sở dĩ quen với Vương Hoàn Hoàn, là vì Du Quân. Nếu không phải Du Quân, với tính cách của Chu Linh Tố, chắc chắn sẽ không chủ động kết giao với loại người như Vương Hoàn Hoàn.
- Linh Tố, em nghĩ tối nay vị Lâm tiên sinh đó có tới nhà em hay không?
Trong mắt Vương Hoàn Hoàn đầy vẻ nhiệt liệt. Anh chàng Lâm Vân kia chẳng những có quyền thế khiến Hải thiếu gia không dám ngẩng đầu. Còn có một thận bản lĩnh khó lường. Quả thực là tình nhân trong mộng. Chỉ là lúc đầu mình lại khiến cho có ấn tượng không tốt.
Chu Linh Tố đương nhiên biết Vương Hoàn Hoàn muốn tới nhà mình để gặp Lâm Vân. Đối với loại người này, Chu Linh Tố rất xem thường. Thuận miệng nói:
- Lúc Lâm đại ca rời đi hình như có chút sốt ruột. Thậm chí còn không kịp hỏi địa chỉ của nhà em nữa. Cho nên tối nay anh ấy chắc chưa đến nhà em đi. Nói không chừng anh ấy đã đi tìm chị Hi rồi. Chị Hi và anh ấy rất thân nhau.