Công Tử Điên Khùng

Chương 40: Uống rượu

Trước Sau

break
Thấy Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân tới Tiền Quỹ, Vũ Đình và Mỹ Na đều rất kinh ngạc. Như thế nào tỷ tỷ lại muốn đuổi theo hắn và gọi hắn tới nơi này? Không phải bọn họ đã ly hôn sao? Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân gì khác?

Lâm Vân không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hai người, trực tiếp đi theo Hàn Vũ Tích vào phòng hát. Ở trong còn có hai cô gái. Lâm Vân vừa đi vào, Tiểu Du đã nhận ra hắn. Nàng thấy Lâm Vân là theo Hàn Vũ Tích đi vào, cũng rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ Hàn Vũ Tích cố ý gọi chồng của nàng ấy tới?

Mấy người vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy bên ngoài lại tiến vào ba người. Lâm Vân nhận ra một người trong đó. Chính là Thẩm Quân mà lần trước hắn và Hàn Vũ Tích gặp được ở chợ.

Nhìn thấy Lâm Vân rõ ràng ngồi cùng với Hàn Vũ Tích, Thẩm Quân cũng rất kỳ quái. Hôm nay là hắn cố ý quanh co để mời được Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ, nàng ta lại mang ông chồng tâm thần của nàng ta tới. Tuy nhiên, trong chớp mắt, y liền khôi phục như bình thường.

- Thẩm Quân, anh nói anh mời khách, vì sao bây giờ mới tới? Bọn em muốn ăn chào còn phải tự mình đi mua, thiệt là.

Tiểu Du thấy Thẩm Quân đến giờ mới tới, trong nội tâm có chút bất mãn.

- A, thực xin lỗi, Tiểu Du mỹ nữ, là anh đi đón Trần Dã và Lý Đông Tiền mới tới muộn.

Thẩm Quân vội vàng cười giải thích cho Tiểu Du. Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hàn Vũ Tích đồng ý tới nơi này, là coi như thành công. Cho dù nàng ta có mang theo người chồng tâm thần đi chăng nữa, hắn cũng có tự tin thu phục Hàn Vũ Tích.

Thấy Thẩm Quân mang theo hai người thanh niên đi vào, Lâm Vân liền hiểu ra người Thẩm Quân này muốn truy cầu Hàn Vũ Tích, nên mới cố ý mời một đám người tới. Y biết rõ một mình mời Hàn Vũ Tích, nàng chắc chắn sẽ không tới, nên mới nghĩ ra chiến thuật này. Hắc hắc, có chút thông minh.

Thấy Lâm Vân có vẻ suy nghĩ, Hàn Vũ Tích đột nhiên nói:

- Không phải như thế.

Tất cả mọi người có chút kỳ quái nhìn nàng, khiến Hàn Vũ Tích không khỏi đỏ bừng mặt. Sở dĩ nàng nói như vậy, là nàng tưởng rằng Lâm Vân hiểu lầm Thẩm Quân mời mình tới nơi này hát karaoke. Nhưng nàng thật sự không biết Thẩm Quân cũng muốn tới, vì nóng lòng biểu đạt ý của mình, nên mới thốt ra câu đó.

Sau khi nói xong mới biết mình quá đột ngột. Nàng tự nhủ, mình cần gì phải để ý Lâm Vân có hiểu lầm hay không?

- Tất cả các vị mỹ nữ, để anh giới thiệu một chút, hai vị này là bằng hữu của anh, Trần Dã và Lý Đông Tiền. Trần Dã là trưởng khoa của cục tài chính thành phố. Lý Đông Tiền là con của viện trưởng một học viên. Hai người đều là tuổi trẻ tài cao, họ đều rất muốn làm quen với tất cả các vị mỹ nữ ở đây.

Thẩm Quân vừa nói vừa giới thiệu hai người con trai bên cạnh. Lại nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Du. Động tác này của Thẩm Quân, Lâm Vân đều nhỉn thấy rõ ràng.

- Ha ha, Thẩm Quân, sao không giới thiệu qua mấy vị mỹ nữ ở đây, để cho tôi vả Đông Tiền biết một chút?

Trần Dã vừa nói chuyện, ánh mắt vừa không tự chủ được quăng về hướng của Hàn Vũ Tích.

Thẩm Quân thấy thế không khỏi cười khổ. Vốn là muốn mời hai người này tới đây trợ giúp mình truy cầu Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ, hai vị này vừa tới đây đã nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích rồi.

- Đây là Hứa Khiết, Phùng Du, Mỹ Na, Hàn Vũ Tích và em gái của nàng Hàn Vũ Đình. Ngoại trừ Hàn Vũ Đình, còn lại đều là mỹ nữ trong công ty của tôi Như thế nào, nhìn hoa mắt chưa?

Thẩm Quân giới thiệu lần lượt các cô gái cho Trần Dã và Lý Đông Tiền. Nhưng y lại cố ý bỏ qua Lâm Vân.

Hàn Vũ Tích thấy Thẩm Quân cố ý bỏ qua Lâm Vân, trong lòng thầm tức giận. Vốn, khi Thẩm Quân vừa mới vào, nàng đã muốn rời đi. Nhưng lại nghĩ tất cả mọi người ở đây là đều là đồng nghiệp, làm như vậy, từ nay về sau gặp mặt bọn họ sẽ rất xấu hổ. Trong nội tâm nàng cũng âm thầm tức giận Tiểu Du bán rẻ mình.

Bất quá, nếu như đã giới thiệu xong, hiện tại có thể mang Lâm Vân rời đi. Nhưng vừa quay đầu nhìn, thì trông thấy Lâm Văn đang say sưa ăn hoa quả trên bàn, nàng liền có chút do dự. Đã Thẩm Quân mời khách, thì để cho Lâm Vân ăn no a. Nhìn Lâm Vân ăn rất ngon lành, nàng lại lộ ra vẻ thương tiếc.

Thẩm Quân thấy mọi người đều đứng lên chào hỏi ba người bọn họ, nhưng chỉ có Hàn Vũ Tích vẫn ngồi nguyên chỗ nhìn xem người chồng điên kia của nàng ăn hoa quả. Trong lòng y thầm giận, hôm nay không chỉnh người chồng điên kia của nàng ta, lão tử sẽ không họ Trầm.

- A, đã quên giới thiệu, trong lúc này còn có một vị, là thân thích của Hàn Vũ Tích, tên Lâm Vân.

Thẩm Quân nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Trần Dã và Lý Đông Tiền.

Thấy Thẩm Quân ra hiệu, Trần Dã và Lý Đông Tiền liền hiểu đây là một đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu, là người chồng điên của Hàn Vũ Tích. Nhìn hắn xem, chả quan tâm đang ở đâu, chỉ biết ngồi ăn hoa quả. Trần Dã và Lý Đông Tiền liếc nhau, đều lộ ra vẻ vui mừng.

- Tốt, đã Lâm lão đệ thích ăn hoa quả, như vậy chúng ta gọi người bán hàng mang thêm thức ăn tới. Còn có, chúng ta nên uống rượu trước hay là ca hát trước?

Thẩm Quân thấy mọi người đều đã ngồi xuống, lập tức đưa ra đề nghị.

- Thẩm Quân, cái này cần gì phải hỏi, đương nhiên là vừa uống rượu vừa ca hát rồi.

Tiểu Du lập tức tiếp lời.

- Tốt, vậy gọi trước mười chai bia và ba chai rượu đỏ cho con gái uống. Còn con trai chúng ta thì gọi rượu đế uống vậy, gọi trước mười chai nhé?

Trần Dã thấy thế lập tức tiếp lời.

Lâm Vân cười lạnh. Vài tên khốn kiếp này có ý đồ gì, chẳng lẽ hắn còn không đoán ra được. Ba người này vừa mới vào đã nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích, đủ biết không phải hạng người gì tốt đẹp. Thấy Hàn Vũ Tích muốn nói cái gì, hắn vội vàng nói trước:

- Tốt, tốt, ta cũng muốn biết rượu đế có hương vị gì. Hắc hắc hắc.

Rất nhanh, rượu đỏ, bia, rượu đế đều được mang tới. Mấy cô gái ở đây đều biết uống rượu, căn bản không cần người khác mời, đều tự rót cho mình một ly.

Hàn Vũ Tích vốn có ý định đến đây uống say, nhưng vì có mặt Thẩm Quân, cho nên nàng không muốn uống. Hơn nữa, nàng gặp được Lâm Vân, buồn bực ở trong lòng lúc trước đã không còn, càng không có tâm tư gì để uống say.

- Vũ Tích tỷ, đêm nay cũng uống một chút a.

Mỹ Na và Hứa Khiết đều khuyên Hàn Vũ Tích uống chút rượu. Hàn Vũ Tích thì liếc nhìn Lâm Vân ngồi ở bên cạnh, nàng đột nhiên có cảm giác an toàn, cũng không chối từ, tự rót cho mình một cốc bia.

Mấy người con gái càng uống càng vui vẻ, còn chưa hát hò, đồ uống đã uống hơn nửa.

- Lâm lão đệ…

Thẩm Quân giơ chén rượu lên, vừa nói ba chữ đã bị Lâm Vân ngắt lời.

- Ngừng, ta không phải Lâm lão đệ gì của ngươi. Ta nhớ có vài người cháu còn lớn tuổi hơn ta, đều gọi ta là chú. Ngươi gọi ta như vậy là không đúng.

Lâm Vân nói xong, lắc đầu, giống như Thẩm Quân là một kẻ rất ngu ngốc vậy, lại rót một cốc rượu đế, say sưa uống hết.

Bị Lâm Vân nói như vậy, Thẩm Quân rất tức giận, nhưng còn chưa kịp phản bác, Lâm Vân đã nói:

- Muốn tìm ta uống rượu thì cứ uống, không cần phải nói nhảm. Ta uống một chén, các ngươi ba ngươi, mỗi người cũng uống một chén.

Nói xong, Lâm Vân tiếp tục ăn hoa quả trên bàn.

- Tốt, Lâm…Quả nhiên không phải là người bình thường.

Lý Đông Tiền vừa nói tới chữ Lâm, thì lại không biết tên của hắn là gì, dứt khoát bỏ qua. Bất quá, khóe miệng y lại lộ ra một tia đùa cợt. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên đầu óc của tên này có vấn đề.

Ba người thấy Lâm Vân dứt khoát như vậy, trong mắt đều hiện lên vẻ tàn nhẫn. Bọn họ liền thay phiên nhau giơ chén lên uống. Lâm Vân cũng không dài dòng, chỉ cần có người uống xong, hắn lại rót một chén uống cạn.

Hàn Vũ Tích thấy thế không khỏi kéo áo của Lâm Vân. Trong lòng suy nghĩ, ngươi này cũng thật là. Một mình hắn đấu ba người, có vẻ như hắn còn không biết, còn không ngừng uống.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc