Hiện tại trong lòng Trương Tuyền rất sốt ruột. Đã vài ngày rồi, nhưng không có ai gọi tới cái số mình đã khai thông này. Trương Tuyền liền biết cho dù có đợi thêm đi chăng nữa, cũng không có ý nghĩa gì. Chắc hẳn Lâm Vân đã gọi vào số này từ trước rồi.
- Tuyền tỷ, người Lâm Vân kia thực sự lợi hại như vậy sao?
Nói chuyện chính là cô gái đi cùng Trương Tuyền ở chợ việc làm lần trước.
- Ừ, cái sơ đồ mạch điện kia đã được Đàm tổng công thừ nghiệm và chứng minh có hiệu quả. Hai ngày này, ngày nào Đàm tổng công cũng gọi điện hỏi tới đã tìm được người chưa. Ai…
Trương Tuyền nói xong lại thở dài, thần sắc ảo não vô cùng.
- Tuyền tỷ, chị nói xem, cái cô gái xinh đẹp lần trước xung đột với chứng ta kia, có thể hay không quen biết Lâm Vân. Giống như về sau, nàng còn đuổi theo Lâm Vân thì phải.
Cô gái kia nói.
- Đúng vậy, cảm ơn em, Tiểu Trân. Vì sao chị lại không nghĩ ra nhỉ? Chúng ta chỉ cần đi tìm cô gái kia hỏi là biết. Nói không chừng nàng ta lại nhận thức Lâm Vân.
Trương Tuyền hưng phấn nói.
- Nhưng mà Tuyền tỷ, chúng ta làm như thế nào mới tìm được cô gái kia?
Tiểu Trân hỏi.
- Hình như nàng kia cũng ở chợ việc làm tuyển người. Hẳn là nàng kia đại biểu cho một công ty nào đó. Chúng ta có thể đến văn phòng tổ chức hỏi xem. Có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Trương Tuyền tuy cảm thấy việc này rất khó khăn, nhưng vẫn kiên quyết tìm người.
….
Buổi sáng Lâm Vân giúp Hàn Vũ Tích nấu một ít cháo, luộc vài quả trứng, liền rời đi. Hắn không biết nếu lại đối mặt Hàn Vũ Tích sẽ phải nói cái gì. Hắn cảm thấy hắn có một chút tình cảm khác thường với Hàn Vũ Tích. Đây là việc mà Lâm Vân không muốn xảy ra. Ở thế giới này, hắn còn chưa có đủ chuẩn bị để yêu một nữ nhân. Huống hồ, hắn còn không biết thái độ của Hàn Vũ Tích đối mình như thế nào.
Ở trong mắt của Hàn Vũ Tích, mình phỏng chừng chỉ là một người có đầu óc không bình thường. Hơn nữa là một người rất coi trọng hư vinh. Đêm qua, có thể là bởi vì Hàn Vũ Tích bất ngờ nhận được quà sinh nhật, nên mới kích động như vậy. Lâm Vân sẽ không đa tình, cho rằng nàng có cảm tình với mình. Cùng lắm chỉ là đồng tình mà thôi.
Đi đến một tiệm sách, đọc vài quyển sách cho qua thời gian. Hắn chợt phát hiện, khoa học kỹ thuật ở thế giới này, quá rớt lại phía sau. Trong nội tâm hắn dâng lên một loại xúc động, có nên viết ra vài phát mình vượt thời đại để rút ngắn thời gian nghiên cứu của thế giới này đi mấy trăm năm không?
Nhưng Lâm Vân lập tức lắc đầu. Việc này sẽ tốn của hắn quá nhiều thời gian. Thời gian tu luyện của mình còn không đủ, cần gì phải phí thời gian làm những việc kia làm gì. Khi nào có thời gian rảnh thì viết ra vài phát minh thành một quyển sách, ai cần thì chọ họ nghiên cứu.
Bởi vì mình đã tới nơi này một chuyến, vẫn nên lưu lại một ít đồ đạc cho người thế giới này. Nói không chừng, có một ngày nào đó mình muốn thành lập công ty, thì những phát minh đấy coi như cho mình dùng vậy.
Lâm Vân càng nghĩ càng thấy biện pháp này không sai. Thậm chí, mình cũng có thể ghi những tâm đắc trong khi tu luyện thành sách, để lưu lại cho hậu nhân. Không phải mình lấy được công pháp Cửu Tinh của một vị tiền bối lưu lại, mới có thể Tu Tinh sao?
Đi dạo trên đường vài vòng, Lâm Vân đột nhiên nhớ tới mình còn có một công việc. Vội vội vàng vàng chạy tới tòa nhà Kim Thành. Bất quá, cho dù Lâm Vân chạy nhanh đến mấy, lúc tới công ty đã là 10h sáng.
Thấy Lâm Vân tới tận 10h mới tới công ty, mọi người đều nhìn Lâm Vân với ánh mắt là lạ. Trong lòng đều rất bội phục người mới đi làm này. Hôm qua đi làm có nửa ngày đã xin nghỉ, hôm nay lại còn tới muộn mất mấy tiếng.
Cũng may da mặt của Lâm Vân coi như dày. Trong lòng hắn tự nhủ, mình tới nơi chỉ là kiếm cơm ăn, đến sớm hay đến muộn có khác gì nhau đâu. Đi đến vị trí làm việc, đã thấy Trình Lệ nhìn mình cười.
- Lâm Vân, Đường tổng gọi ngươi vào văn phòng của nàng một lát.
Lâm Vân vừa mới ngồi xuống, thư ký của Đường Tử Yên, Tiểu Diễm đã gọi hắn.
Cả văn phòng chỉ có chỗ ngồi của Lâm Vân là không có điện thoại. Mà không có điện thoại thì Tiểu Diễm chỉ có thể tự mình tới gọi hắn.
Lâm Vân sững sờ, tự nhủ nàng đấy gọi ta làm gì? Ta tới nơi này làm chỉ là để kiếm cơm mà thôi. Nhưng hắn vẫn đứng dậy đi theo Tiểu Diễm tới văn phòng của Đường tổng, trong ánh mắt ngờ vực của mọi người.
- Đường tổng, có chuyện gì tìm ta vậy?
Lâm Vân đi vào văn phòng, liền tìm ghế ngồi xuống.
Hôm nay Đường Tử Yên mặc một cái áo sơ mi màu trắng, cổ tròn, trên ghế thì vắt môt cái áo khoác màu đen. Khuôn mặt của nàng không có chút trang điểm nào, lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy mới mẻ. Có lẽ bởi vì tức giận, nên bộ ngực đầy đặn của nàng liên tục phập phồng. Khuôn mặt của nàng thì đỏ lên, khiến người khác nhịn không được muốn hôn một cái.
Đường Tử Yên gọi Lâm Vân tới, chính là muốn trách cứ hắn. Ngày hôm qua, biểu hiện của Lâm Vân đã khiến nàng cực kỳ khó chiu. Hôm nay hắn lại đi muộn mấy tiếng đồng hồ, vậy mà đi vào văn phòng của mình, hắn lại không có chút giác ngộ nào. Càng căm tức hơn là, hắn dám nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng. Nàng quả thực tức giận muốn nổ phổi.
- Lâm Vân, ngày đầu tiên ngươi đi làm, ngươi bỏ bê công việc. Ngày hôm sau, thì ngươi đi muộn. Rốt cuộc ngươi tới công ty đi làm hay là muốn dưỡng lão. Chẳng lẽ liền một lời giải thích, ngươi cũng không có?
Đường Tử Yên lạnh lùng nhìn Lâm Vân.
- Chả phải hôm qua ngươi nói ta, không nên ảnh hưởng tới người khác làm việc sao? Ta đã làm được a. Ta không có làm cái gì ảnh hưởng tới người khác. Còn có, lúc trước ta đã nói với Tô Tịnh Như, ta cái gì cũng không biết làm. Nếu không, ngươi gọi điện cho Tĩnh Như hỏi xem.
Lâm Vân bình tĩnh trả lời Đường Tử Yên.
- Ngươi, ngươi…
Đường Tử Yên bị lời giải thích của Lâm Vân làm cho suýt nữa chết nghẹn.
- Nếu không có việc gì nữa, thì ta trở lại chỗ làm việc đây.
Lâm Vân nói xong liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài văn phòng.
- Ngươi biến ra ngoài đi, từ nay về sau cấm vào văn phòng của ta.
Đường Tử Yên tức giận mắng. Mãi một lúc sau, mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Trong lòng tự nhủ, mình làm sao vậy, vì sao phải nổi giận với tên kia như vậy? Bất quá, người này thật sự là quá vô tổ chức. Rốt cuộc, hắn có quan hệ gì với Tĩnh Như, dám thân mật gọi nàng ta là Tĩnh Như. Còn có, động một chút lại bảo mình gọi điện thoại cho Tĩnh Như.
- Lâm Vân, ngươi có bị Đường tổng trách móc hay không?
- Vừa rồi Đường tổng gọi ngươi vào làm gì?
…
Lâm Vân còn chưa ngồi vào chỗ, liên tục có thanh âm ân cần thăm hỏi truyền tới.
- Ngừng, ngừng, Đường tổng bảo ta truyền lời cho mọi người, lúc đi làm mọi người không cần phải quấy rầy ta. Còn nói rằng, đêm nay có người đặt chỗ ở nhà hàng ‘Vạn Vị Lâu’, Đường tổng sẽ…Tốt lắm, những lời này ta sẽ không nói với mọi người. Mọi người ai làm việc nấy đi.
Nói xong, Lâm Vân gian xảo cười, trực tiếp ngồi xuống ghế, nhắm mắt tu luyện.
Thấy Lâm Vân nhắm mắt, có vẻ muốn ngủ, mấy đồng nghiệp nữ đành phải suy đoán trong lòng. Thậm chí còn có người nghĩ, Lâm Vân vừa tới đã làm phó phòng, đi làm muộn không bị trách mắng, muốn ngủ thì ngủ, không biết hắn và Đường tổng có liên hệ gì.
Một mực ngủ tới giờ ăn trưa, Lâm Vân mới cùng các đồng nghiệp nữ đi xuống căn tin ăn cơm. Buổi chiều, hắn không có tiếp tục ngủ, mà lấy ra mười tờ giấy A4, dùng chữ của đại lục Thiên Hồng, thiết kế vài cái mạch trên đó. Trong nội tâm hắn còn suy nghĩ, đi làm mà rảnh rỗi như vậy quả thực là thoải mái.