Tốc độ của Lâm Vân cực nhanh, bởi vì trái tim của hắn như bị lửa đốt rừng rực vậy. Hắn khuyên bảo những đội viên Long Ảnh kia, khi gặp chuyện cần phải tỉnh táo, nhưng chính hắn cũng không thể làm được như vậy, nếu chuyện đó có liên quan tới Vũ Tích.
“Vũ Tích thế nào rồi? Nàng thế nào rồi….”
Hắn đã không còn nhàn rỗi để thống hận Hàn gia và Tần gia. Đối với hai nhà này, Lâm Vân đã hận bọn họ hơn cả Lý gia.
Lâm Vân chạy rất nhanh, chỉ thấy tàn ảnh xuyên qua khu rừng. Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như nhờ Tần Vô Sơn đưa mình trở về Yên Kinh có phải càng nhanh hơn không? Nhưng Lâm Vân lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy Tần Vô Sơn nói rằng ông ta không có liên hệ gì với Tần gia Yên Kinh. Nhưng sự thực ông ta vẫn là người của Tần gia, chỉ là không thuộc dòng chính mà thôi. Lần này trở về, việc đầu tiên của hắn là muốn tìm Vũ Tích, sau đó lập tức đi tới Hàn gia và Tần gia tính sổ. Lý gia nói sau.
Nguyên bản lộ trình cần hơn một tháng để đi, thì Lâm Vân chỉ mất vài ngày là tới sân bay Manaus. Không có thời gian chỉnh lý quần áo và tóc tai, đành phải mặc kệ. Cũng may đã tắm qua ở sông Amazon, nên nhìn không giống tên ăn mày mà chỉ giống một người nghệ sĩ.
Tuy cách ăn mặc của Lâm Vân sẽ làm cho người ta cảm nhận hắn là người không có đủ tiền để ngồi máy bay. Nhưng Lâm Vân đã đưa ra đầy đủ hết giấy tờ và chi phí vé máy bay, không có thiếu thứ gì. Nhân viên trong sân bay cũng chỉ có thể để cho hắn đăng ký.
Lúc lên máy bay, mọi người đều cho rằng Lâm Vân là một nghệ sĩ. Tuy nhiên, vị nghệ sĩ này cũng quá phô trương chút. Chẳng những không mang hành lý trên tay, mà quần áo đều rất rách rưới. Lâm Vân thì im lặng. Hắn chỉ hận mình không kết thành hai sao. Nếu là hai sao, muốn gặp Vũ Tích đâu cần phiền toái như vậy?
Ngồi bên cạnh Lâm Vân là một người trung niên tuổi bốn mươi. Thoạt nhìn cũng có vài phần nghệ sĩ, tóc tai còn dài hơn cả Lâm Vân.
- Chào tiên sinh. Tôi tên là Tiết Khải Văn. Xin hỏi anh tên là gì?
Người trung niên này thấy Lâm Vân ngồi ở bên cạnh mình, lại mặc một bộ trang phục kỳ quái. Còn tưởng mình gặp phải đồng nghiệp.
- Lâm Vân.
Lâm Vân thực sự không muốn nói nhiều. Nhưng người khác đã chủ động hỏi han, hắn cũng không thể hờ hững.
- Rât vui được gặp anh. Anh cũng tới Manaus để chứng kiến văn hóa cổ đại của rừng rậm Amazon sao? Văn minh cổ Maya cũng bắt nguồn từ đây. Còn nghe nói trong rừng rậm Amazon có một đế quốc xa xưa nào đó.
Tiết Khải Văn là người có vẻ hay nói.
- Không phải.
Lâm Vân nói xong, lập tức nhắm mắt lại. Biểu lộ là mình không muốn nói chuyện.
- Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như anh có thời gian rảnh thì tới phòng nghệ thuật của tôi chơi.
Tiết Khải Văn thấy Lâm Vân không muốn nói chuyện, liền đưa một tấm danh thiếp cho Lâm Vân. Y vẫn hy vọng có thể làm quen với một người cũng quan tâm tới văn minh thời cổ như mình.
Lâm Vân thấy thế, liền nhận lấy danh thiếp của Tiết Khải Văn. Sau đó thì tiếp tục dưỡng thần. Tiết Khải Văn cũng không nói thêm nữa. Trong lòng đang suy nghĩ, người tên Lâm Vân này còn chưa đưa cho mình danh thiếp của hắn.
Mấy tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay quốc tế của Yên Kinh. Lâm Vân không có ý rời đi, lập tức mua một tấm vé máy bay về Phần Giang. Việc quan trọng nhất của hắn bây giờ là gặp lại Vũ Tích. Về phần tính sổ với Tần gia, để gặp Vũ Tích trước rồi nói sau.
Hiện tại đã là buổi chiều, máy bay đi Phần Giang phải tới sáu giờ tối. Lâm Vân nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa. Một tiếng là đủ để mua chút đồ ăn. Lâm Vân đi ra phía sau sân bay, muốn tìm một cửa hàng mua thức ăn.
- Anh chờ một chút.
Một thanh âm thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vân.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn. Là hai cô gái thanh tú. Tuổi chừng hai mươi, nhìn cách ăn mặc, có lẽ là sinh viên. Một người trong đó nhìn có chút quen quen, có lẽ đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng Lâm Vân khẳng đinh mình không biết bọn họ.
Cô gái bên trái mặc một bộ áo khoác lông màu trắng, kết hợp với cái cổ trắng ngần, càng tỏ ra vẻ quý phái. Nhưng khuôn mặt của nàng lại rất non nớt. Ánh mắt to tròn như một búp bê vậy, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất yêu mến.
Bên phải là một cô gái tóc ngắn, mặc áo khoác màu xanh da trời khá kín. Chắc là có chút lanh. Khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ hồng hồng. Cô ta chính đang cẩn thận nhìn Lâm Vân từ trên xuống dưới.
- Cô gọi tôi?
Lâm Vân hỏi cô gái mặc áo khoác xanh kia.
Cô gái mặc áo xanh nhìn nhìn Lâm Vân một lúc, đột nhiên lao tới ôm cổ của Lâm Vân, cơ hồ không quan tâm tới bộ quần áo rách nát và tóc tai lộn xộn của hắn.
Lâm Vân nhìn cô gái có chút quen mắt này, trong đầu rất hồ đồ. Cô gái mặc áo khoác trắng kia cũng kinh ngạc nhìn hai người. Cô ta nghĩ thầm, sao lại ôm một người lang thang giữa đường như vậy? Tiểu Hinh làm sao vậy nhỉ?
- Cô là ài?
Lâm Vân đột nhiên bị một cô gái ôm lấy cổ, nên hơi sững sờ. Trong lòng tự nhủ, mình ăn mặc như vậy cũng có thể hấp dẫn con gái sao?
- Anh trai, anh không nhớ em à? Em và mẹ đều rất nhớ anh, em là Lâm Hinh đây.
Lâm Hinh thấy anh trai vẫn điên khùng như vậy, trong lòng rất là khổ sở, nhịn không được khóc thành tiếng.
- Lâm Hinh?
Lâm Vân nghĩ nghĩ. Nói thật, hắn đã không còn bất kỳ trí nhớ nào về Lâm Hinh. Chỉ biết mình có một người em gái như vậy mà thôi.
Không nghĩ tới lại gặp Lâm Hinh ở chỗ này. Nghĩ đến em gái và mẫu thân đều đang lo lắng cho minh, trong nội tâm của Lâm Vân có chút xấu hổ. Tuy cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng dù sao vẫn có quan hệ huyết thống với mẫu thân. Lâm Vân cảm thấy vẫn nên đi gặp người mẹ này.
- Anh trai, cha nói anh đã khỏi bệnh rồi, điều này có thật không? Mẹ nghe cha nói vậy cũng rất vui mừng, rất mong anh trở về. Anh trai, anh đi với em về chỗ của Tam gia gia đi. Nhưng trước hết, em giúp anh mua mấy bộ quần áo đã…
Lâm Hinh nói xong, nước mắt lại rơi xuống. Nàng vuốt vuốt quần áo rách rưới của anh trai. Nàng rơi nước mắt vì thấy bộ dạng của anh trai như vậy.
Mặc dù ngày trước anh trai của mình rất hoàn khố, lại không có học vấn không có nghề nghiệp gì cả. Nhưng anh ấy đối xử với mình rất tốt. Thường xuyên cho mình tiền tiêu vặt. Chỉ là khi mình ở Yên Kinh học đại học, mỗi lần trở về gặp anh trai, thì anh ấy đều ở bệnh viện tâm thần.
Lần cuối mình gặp anh trai đã là hai năm trước rồi. Lúc đó là gặp ở bệnh viện. Lần này gặp lại anh trai, nếu không nhìn kỹ, mình thật đúng là không nhận ra là anh ấy. Không ngờ anh trai mình lại luân lạc khổ sở như vậy. Mà không biết vì sao anh ấy lại ở Yên Kinh?
- Em là Lâm Hinh? À, em và mẹ có khỏe không?
Lâm Vân đột nhiên cảm giác thân phận của mình có chút xấu hổ. Mình hầu như đã quên thân phận này của mình còn có mẹ và em gái là thân nhất. Tuy tình cảm có chút lạ lẫm và ngăn cách, nhưng dù sao mình và hai người bọn họ cũng chảy chung một dòng máu.
- Mẹ và em đều khỏe. Chỉ là mẹ rất nhớ anh, em cũng nhớ anh, muốn anh trở về với gia đình.
Lâm Hinh đã bình phục lại tâm tình. Nàng càng nhìn anh trai, càng cảm thấy khổ sợ. Nếu không phải lần trước đã nhìn qua bức ảnh của anh trai, thì nàng thật đúng là không nhận ra anh ấy.
Tuy nhiên, anh trai lang thang ở ngoài, cách ăn mặc cũng rất là lôi thôi, nhưng tinh thần lại có vẻ sáng sủa hơn. Thậm chị làn da của anh ấy còn bóng loáng hơn của mình. Vừa rồi mình lao vào lòng của anh ấy khóc, đã vô tình nhìn thấy qua.
- Tiểu Hinh, đây là anh trai của cậu sao? Là người cậu hay nhắc tới….
Cô gái mặc áo khoác trắng thấy Lâm Hinh gọi người lôi thôi kia là anh trai, rất là giật mình. Khó trách cậu ta lại lao tới ôm hắn như vậy. Tuy nhiên, không phải Lâm Hinh nói rằng anh trai của mình rất có bản lĩnh đó sao? Vì sạo lại biến thành như vậy?
- Ừ, Thi Kỳ, anh ấy là anh trai Lâm Vân của mình. Anh trai, đây là bạn học của em, Cận Thi Kỳ.
Lúc Lâm Hinh trả lời Thi Kỳ, nàng đã sớm quên chuyện mình tâng bốc bản lĩnh của anh trai mình cho cô bạn.
- Chào anh, em là Cận Thi Kỳ, bạn học của Tiểu Hinh.
Tuy Thi Kỳ trông thấy Lâm Vân rất lôi thôi, nhưng cũng không quá để ý, vẫn đi lên chào hỏi.
- À, chào em, để anh đi lấy chút gì ăn nhé.
Tư duy của Lâm Vân có chút rời rạc.
- Anh trai…
Lâm Hinh vừa nghe anh trai nói vậy, đôi mắt lại đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Anh trai nhất định là nhặt đồ ăn thừa của người khác. Chứ anh ấy lấy tiền đâu để mà mua thức ăn.
Cận Thi Kỳ cũng có chút thương cảm. Nàng biết Lâm Hinh có một anh trai tâm thần. Chỉ là về sau Lâm Hinh nói anh trai cảu cậu ấy đã khỏi bệnh rồi, còn rất là bản lĩnh nữa. Thậm chí còn nói 'Vân Tằm Miên' chính là do anh ấy làm. Lúc đó Thi Kỳ đã không tin lắm. Hôm nay nhìn thấy anh trai của cậu ấy, mới biết là Lâm Hinh lừa mình. Anh trai của cậu ấy vẫn điên điên khùng khùng.
Tuy nhiên cô ta cũng có thể lý giải suy nghĩ của Lâm Hinh. Cô em gái nào chả ảo tưởng anh trai của mình là người có bản lĩnh nhất? Nhìn anh trai của cậu ấy như vậy, phỏng chừng đã nhịn đói lâu rồi. Liền lấy một gói bánh trong túi xách của mình ra rồi nói: