Lệ khí trong mắt Lam Tranh chậm rãi tiêu tán, hắn giật giật khóe miệng: “Đệ cũng muốn, chẳng qua còn chưa kịp.”
Toàn Cơ đóng cửa lại, đi đến: “Tỷ còn nghĩ là Già Diệp quấy rầy việc tốt của đệ, bị đệ ném ra ngoài.”
Lam Tranh khinh thường nguýt một cái: “Vậy tỷ còn tiến vào?”
Toàn Cơ cong lên khóe môi xinh đẹp, ngồi ở đầu giường nhìn về phía Khuynh Anh: “Hô hấp của nàng kém như vậy, tỷ chỉ là sợ đệ không có chăm sóc tốt cho nàng.”
“Nàng không chết được.”
“Theo tính tình của đệ, nàng cách cái chết cũng không xa.”
Lam Tranh hừ một tiếng, lại không nói gì thêm.
Toàn Cơ nở nụ cười, rất ít khi có thể nhìn đến vẻ mặt cam chịu của đệ đệ mình, nàng rất hài lòng, “Tốt lắm, đệ đi ra ngoài trước đi.”
“Đây là phòng đệ!”
“Nếu đệ muốn đứa nhỏ này cứ ngủ như vậy cả đời.”
Lam Tranh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đi ra ngoài cửa.
Toàn Cơ là nữ thần duy nhất ở điện Trường Sinh có được năng lực chữa trị linh hồn, thậm chí khởi tử hồi sinh, đối với năng lực của tỷ tỷ hắn tuyệt đối tin tưởng, muốn làm nữ nhân ngu ngốc này tỉnh lại nhất định là không có vấn đề.
Chờ trong phòng không có bất kì cái gì quấy rầy, Toàn Cơ mới chậm rãi bố trí một cái kết giới.
Bốn phía dần dần ảm đạm đi, chỉ còn lại cái giường Khuynh Anh nằm bỗng rõ ràng dị thường.
Toàn Cơ vươn tay chống đỡ lên mi tâm của Khuynh Anh, không lâu liền có một sợi tơ màu trắng chậm rãi bị kéo ra quấn quanh ở trên ngón tay nàng, từng vòng từng vòng như ẩn như hiện.
“Đúng là linh hồn màu trắng tinh đó Khuynh Anh.” Nàng nao nao: “Thật sự là đứa bé ngoan.”
Nhưng là rất nhiều sợi tơ màu trắng hỗn loạn không chịu nổi, đây mới là căn nguyên làm cho nàng không đồng ý tỉnh lại. Con người một khi trở nên mê man, linh hồn cũng sẽ trở nên dây dưa tán loạn.
Toàn Cơ nhẹ nhàng nhớ đọc thần chú, đầu ngón tay phát ra ánh sáng ấm áp dẫn dắt chúng nó sắp xếp theo quỹ đa͙σ.
Đột nhiên một thứ mạnh mẽ đập vào mi mắt. Toàn Cơ theo bản năng ngừng lại.
Nhìn kỹ lại, trong đống sợi tơ linh hồn trắng tinh còn hòa lẫn với thứ gì đó, nàng xem đã lâu, đáy mắt đầy kinh ngạc: “Đây là…”
Nửa giờ trôi qua.
Lam Tranh chờ đợi ở ngoài cửa thật không kiên nhẫn.
Hắn đi tới dùng sức gõ cửa: “Tóc đỏ, tỷ muốn làm tới khi nào!!”
Toàn Cơ ngồi ở bên giường, không chút quan tâm, nàng thậm chí vươn ra ngón tay tăng sức mạnh của kết giới, mới một lần nữa nhìn về phía Khuynh Anh đã tỉnh lại: “Nhìn thấy ta không?”
“Vâng.” Khuynh Anh còn có chút mê mang, đôi mắt đen nhánh hơn nửa ngày mới nhìn rõ ràng người trước mắt: “Điện hạ Toàn Cơ!”
Toàn Cơ cong khóe miệng, nhẹ xoa tóc đen của nàng: “Tỉnh là tốt rồi, đệ đệ ta ngẫu nhiên sẽ quá khi dễ người, nàng đừng quá để ý.”
Khuynh Anh suy nghĩ kỹ nửa ngày mới giật mình nhớ tới đêm qua mình bị kéo vào trong nước, tình cảnh ép buộc, môi còn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên trắng bệch.
Toàn Cơ cười nói: “Lam Tranh hồi còn nhỏ còn đáng ghét hơn, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi đó.”
Cái này có thể hiểu là đang an ủi sao.
Toàn Cơ dừng một chút, thu lại ý cười, nàng vươn tay nhẹ nắm giữ tay Khuynh Anh, “Bất quá, Khuynh Anh, nữ nhân thông minh quan trọng nhất là có được năng lực tự bảo vệ mình, nàng biết không?”
“Vâng, vâng.”
“Nếu như nàng muốn về nhà, bây giờ nàng cũng chỉ là con kiến, trừ việc nghe mệnh lệnh từ người khác, cái gì nàng cũng không làm được.”
Thân hình Khuynh Anh run rẩy, lại không tìm thấy chỗ có thể phản bác.
“Cho nên, cách hôn lễ của ta còn có mấy ngày, trong mấy ngày này để ta làm làm sư phụ của nàng.” Toàn Cơ đột nhiên nắm chặt ngón tay nàng, tóc màu ngọn lửa làm căn phọng ẩm đạm bỗng sáng ngời, “Ta sẽ làm nàng trở nên mạnh mẽ.”