Khuynh Anh bị trói thành một cái bánh chưng, chỉ còn lại ánh mắt trừng hắn: “Tên lùn chết bằm, ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?!”
“Câm miệng!”
“Ngươi thả ta xuống thì ta câm!”
“Ngươi nghĩ ta muốn bắt ngươi sao?” Nam Huân giận xanh mặt, “Ai biết ở trên đường phố gặp trúng ôn thần nhà ngươi, còn làm cho đại điện hạ thấy được! Làm cho đại điện hạ gặp được coi như xong! Ngươi kẻ quê mùa này còn làm cho công chúa Bắc quốc cũng nhìn thấy! Đã nhiều ngày Lê Thiên Thường tìm mọi phương pháp trừ bỏ ngươi, vừa rồi nếu không phải ta cao tay, nữ nhân kia đã sớm hạ thủ ngươi! Nếu như không phải là vì mối quan hệ của hai đại thần đô, ta sẽ không thèm để mắt tới người phàm như ngươi!”
Trên đầu Khuynh Anh chậm rãi nổi một tia gân đen: “Giữa ban ngày ban mặt sao lại có nữ nhân không biết đa͙σ lý như vậy?”
“Công chúa Bắc quốc nổi danh phô trương ương ngạnh, ngay cả vua Bắc quốc cũng bó tay với nàng, cho dù nàng có lấy mạng của một người phàm như ngươi, thành Đông Phương cũng không có khả năng phản ứng gì!”
Thông qua chuyện này, Khuynh Anh mới hiểu rõ người của thế giới này.
Thì ra không chỉ có keo kiệt, gian xảo, mà còn có ác bá tung hoành.
“Mà ta dùng khăn trùm đầu bọc tóc, làm sao các ngươi có thể nhận ra?”
Nói chưa dứt lời, Nam Huân lập tức phát điên nhảy lên xỉa xói vào đầu nàng: “Ngươi làm vậy có ích lợi gì! Lúc hành lễ với hoàng tộc là không thể đội mũ, ngươi trùm khăn là muốn làm người ta ghé mắt sao?”
Vẻ mặt Khuynh Anh như là nuốt trúng một con ruồi: “Thật sự xin lỗi…”
Xe ngựa từ từ chạy tới phía trước, trong xe yên tĩnh một mảnh.
“Đợi chuyến du hành chấm dứt, đại điện hạ muốn phân phó cho ngươi một việc.” Nam Huân rốt cục lại mở miệng.
“Có thể không bị phân phó sao?” =_= nàng không thích nhìn thấy hắn.
“Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả!!”
“Chú lùn, quá kích động sẽ sinh nếp nhăn, ngươi tuy rằng nhìn trẻ tuổi, bất quá nhất định cũng không nhỏ.” Khuynh Anh hảo tâm khuyên nhủ.
Nam Huân phát điên, nói thêm mấy câu nữa với nữ nhân này, bao nhiêu tu dưỡng của hắn sẽ bị tan nát hết. Hắn nhìn nhìn quả đấm của mình, lại nhìn cái đầu của nàng, thật muốn đánh thẳng một quyền vào đầu nàng.
Đang nghĩ, ngọc bài bên hông bỗng nhiên sáng lên, hắn lập tức nâng ngọc bài cung kính bày ngay chính giữa xe ngựa.
“Đây là cái gì?” Khuynh Anh tò mò nhìn sang.
Nam Huân hung hăng trợn mắt liếc nàng một cái, lại thò tay cởi dây thừng trên người nàng xuống: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu chút nữa làm chuyện gì vô lễ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Khuynh Anh có chút mê mang, Nam Huân cũng đã xốc rèm xe ngựa lên, ngồi ở phía trước.
Ngọc bài ở trong tích tắc sáng rọi mãnh liệt, sau đó từ bên trong xuất hiện một bóng người tóc đen, con ngươi đen, ngũ quan lạnh lùng, thân ảnh của hắn hơi mờ, lại không ảnh hưởng chút nào đến khí thế cường đại của hắn.
Khuynh Anh hoảng sợ, đầu như bị đập, trong lòng hốt hoảng, ôm đầu chui vào một góc tránh đi – – mỗi lần nhìn thấy mặt hắn, nàng đều hít thở không thông giống như đã chết.
Hơn nữa số lần nhìn thấy hắn càng lúc càng tăng lên.