Tuổi tác khác biệt thật sự là làm cho người ta hít thở không thông.
Khuynh Anh thật vất vả mới học xong cách thức mặc quần áo hoàng gia mà Phù Liên chỉ, lại học tập lễ nghi nơi bàn ăn mới mờ mịt rời đi.
Buổi sáng đến xin phép Lam Tranh mới có thể ra ngoài, trước giữa trưa phải trở về hầu hạ hắn dùng bữa cơm – – bọn họ căn bản không ăn cơm, bọn họ hấp thu linh khí trời đất, tựa như ngồi xuống khẽ hít gió cũng đủ duy trì thể lực mỗi ngày.
Ngọn gió đó nhất định là gió tây bắc. Khuynh Anh nhanh chạy trở về.
Nàng đã có thể thuần thục trùm khăn lên đầu che tóc đen lại để không gây phiền toái không cần thiết. Phục trang của Thần giới rất đặc sắc, cho dù dùng vải quấn vòng quanh cả khuôn mặt như xác ướp cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.
Bất quá hôm nay lại có chút kỳ quái, người xung quanh đặc biệt bình luận, trong mắt các cô gái dường như đều có tia lửa nóng rực thiêu đốt người ta. Khuynh Anh hết sức mẫn cảm với mấy cái này, nàng vùi thấp đầu bước nhanh hơn, lại không cẩn thận đụng phải người ta.
“Thực xin lỗi.” Bởi vì khẩn trương, nàng nói rất nhanh.
Đối phương lại vô cùng hiền lành: “Không có vấn đề gì, bất quá đường phía trước không thể đi.”
“Vì sao?”
“Hôm nay điện hạ Trường Minh làm bạn với công chúa Bắc quốc tham quan thành Dao Quang, đội ngũ lập tức sắp tới, hiện tại không thể thông hành. Nhưng mọi người đều biết những thứ này đều là lễ nghi, điện hạ Trường Minh của chúng ta mới không coi trọng tuyết nữ điêu ngoa kia.” Người nọ dừng một chút, mỉm cười: “ŧıểυ thư, vận khí của nàng thật tốt, có thể nhìn thấy khuôn mặt điện hạ Trường Minh, nàng nhất định cũng rất vui vẻ.”
“A, vâng.” Khuynh Anh mơ hồ không rõ đáp lại, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra nghị luận của mọi người không phải là về mình, ánh mắt muốn ăn thịt người của những nữ nhân vừa rồi là đưa về phía Trường Minh.
Đang nghĩ, cách đó không xa có một hàng đội ngũ thật dài chậm rãi đi qua.
Các tiên nữ lượn lờ phía trước, có cánh hoa như ẩn như hiện trôi nổi, mà qua chung quanh tràn ra một mùi thơm nhẹ mà không ngấy, vô cùng thoải mái.
Giữa đội ngũ có một đỉnh kiệu khổng lồ hình tròn, xung quanh có chuông gió leng keng rung động, mà chở nó là năm con dã thú bộ dáng kỳ quái, trên đầu có sừng, còn có vảy nhiều màu!!
“Đến thần thú Kỳ Lân cũng xuất hiện, hôm nay nhất định là ngày lành đáng ăn mừng.” Người bên cạnh chắp tay bái, trong mắt đều là sùng bái.
Thì ra là Kỳ Lân, Khuynh Anh lại một lần nữa cảm thấy bi ai cho sự hiểu biết nông cạn của mình.
Đội ngũ càng ngày càng gần, chung quanh đã có giọng nữ hưng phấn nhẹ thét chói tai – – Dưới màn kiệu đẹp đẽ quý giá làm nam nhân hết sức bắt mắt, hắn mạc mặc áo quần lộng lẫy, một đầu tóc đen sáng ngời mà mềm mại. Đối với nữ tử áo trắng bên cạnh trang điểm phô trương loá mắt, hắn vẫn cứ trầm mặc làm nàng ảm đạm.
Mặt hắn như cũ là không cười, nhưng vẫn là không cách nào che lấp dung mạo xinh đẹp của hắn, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng như lá phong, dáng vẻ cao quý không cho phép khinh nhờn.