Khuynh Anh dò xét bộ dáng nước mắt như mưa của Lê Thiên Thường, lại ngẩng đầu nhìn Lam Tranh. Lam Tranh lãnh đạm, tay lại lén lút sờ mó lưng nàng.
Nhất định là Lam Tranh làm trò, hại Lê Thiên Thường có chút thảm. Trong lòng Khuynh Anh không khỏi vui vẻ, để mặc Lam Tranh ôm.
Thấy Lam Tranh không tiếp lời, Lê Thiên Thường cắn môi, nhìn về phía Trường Minh xin giúp đỡ: “Điện hạ…”
Trường Minh dừng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Lam Tranh, đệ hiểu sơ y thuật, liền xem cho công chúa Thiên Thường một cái.”
Hắn tránh được tội danh Lê Thiên Thường tốt Lam Tranh, sử dụng chú thuật giam cầm thân thể, mặc dù là hoàng tử, cũng là trọng tội. Thần đô Phương Đông cùng Bắc Phương sắp làm thông gia, tội danh như thế, sợ rằng sẽ làm hai nước nổi lên thù địch.
Lam Tranh chỉ cười cười: “Ả đã bệnh nguy kịch, không thể cứu được.”
Sắc mặt Lê Thiên Thường trắng bệch, gian nan cười: “Nếu Tam điện hạ nguyện ý thi dược, nhất định có chuyển biến tốt…”
Lam Tranh liền nhàn nhạt bổ sung: “Ngực đau, đó chính là bởi vì tâm địa quá hung ác như rắn rết, căn tận xương tủy, một lòng dạ hiểm độc, không có cách nào chữa trị.”
Lê Thiên Thường chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn hắn. Sắc mặt vốn không có chút huyết sắc nào, lúc này phát xanh.
Trường Minh thở dài một hơi, nói: “Lam Tranh…”
“Ta đùa thôi.” Lam Tranh cười hắc hắc, khoát tay áo, “Mình học tập với cẩu kỷ thiên sư, đã qua ba trăm năm, sợ rằng trị không hết bệnh của công chúa, bất quá phương thuốc giết người có rất nhiều, nếu công chúa không chê, ta có thể thử một lần.”
Lê Thiên Thường cười thảm một tiếng, lần trước đoạt lại trái tim ở trong tay Lam Tranh, nhưng không ngờ hắn động thủ, hiện tại mỗi khi dùng nhiều sức, ngực sẽ đau đớn không ngừng, thậm chí ói ra máu. Đây là cấm chú thượng cổ, sớm đã bị hủy bỏ. Vì thế ở đây nɠɵạı trừ Lam Tranh, không ai có thể giải. Thân thế của hắn, năng lực của hắn, luôn làm cho ả kinh ngạc, tam hoàng tử của thần tộc phương Đông này, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Ả nhìn Khuynh Anh, lại đưa mắt nhìn Lam Tranh, dùng thuật truyền âm: “… Tam điện hạ, việc huyết thống của ngài, nàng ấy cũng rõ ràng rồi?”
Lam Tranh tà tứ cong khóe miệng, cũng dùng pháp thuật truyền ầm, giọng băng lạnh: “Biết thì thế nào, không biết thì thế nào, thật ra ngươi, âm thâm ra điều kiện với ta, cũng không biết nhìn lại bộ dáng như quỷ của ngươi.” Dừng một chút, ngẩng đầu lên, nói với Trường Minh: “Ca ca, ngày mai lên đại điện, sẽ phải dùng nhiều sức lực, nếu không có gì nữa, đệ dẫn Khuynh Anh đi nghỉ ngơi, chút nữa, đệ sẽ tới tìm ca.”
Trường Minh mím môi, gật đầu một cái.
Lam Tranh liền dắt Khuynh Anh, mười ngón đan chặt, đi đến tẩm viện.
“Tam điện hạ, làm việc sao không để đường rút lui…” Khi hắn lướt qua Lê Thiên Thường, Lê Thiên Thường cắn môi, nói thật nhỏ.
Lam Tranh thoáng dừng, sau đó cười lên đầy tà khí: “Hạ chú ác độc nhất cho ngươi, mới là đường lui tốt nhất, yên tâm, ngươi hại Khuynh Anh bao nhiêu, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần, ngàn lần…”
Sắc mặt Lê Thiên Thường nhất thời như một trang giấy trắng, chờ ả phục hồi tinh thần lại, Lam Tranh đã dắt Khuynh Anh đi xa. Mà khi nhìn Trường Minh, nam tử tóc đen tuấn tú kia cũng nhìn bóng lưng của bọn họ, ánh mắt nhàn nhạt, mặt băng hà cũng không có biểu tình dư thừa.
Thế nhưng… Ngón tay của hắn lại tạo thành quyền, khớp xương nổi rõ, tựa đang cực lực ẩn nhẫn một loại ba tình cảm cuộn trào mãnh liệt.
Lê Thiên Thường chỉ cảm giác toàn bộ tay chân mình đều bị đông lại, ngực đau, như là bị kim châm. Run run một chút, ả che ngực, phun ra một miệng máu, lảo đảo lui lại mấy bước, sau đó suy yếu ngã ngồi trên mặt đất.
Trường Minh rốt cuộc nhìn ả, bước chân tiến đến gần, ả hơi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn dừng ở cách ả hai bước, giọng thanh đạm: “Công chúa điện hạ, trước đây mấy trăm năm, việc ngài làm ở bên cạnh ta, đã đủ, ta cố kỵ bang giao hai đại thần đô, liên tục bao dung ngài, chỉ là, mọi việc luôn có điểm giới hạn, Khuynh Anh chỉ là một người phàm, ngài đuổi nàng ấy vào vực sâu hung hiểm này, tạo thành hậu quả bây giờ, kính xin ngài tự làm tự chịu, về phần ngài nói xấu đổ lỗi tam đệ ta, ta sẽ báo cho phụ hoàng cùng đế vương phương bắc biết, nên xử trí như thế nào, để cho hai bên thương nghị, hi vọng ngài lập công chuộc tội, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa…”
Tay Lê Thiên Thường cứng đờ, sau đó run lên.
Môi của ả bắt đầu tím bầm, tim đập như sấm sét: “Không… Không phải… Không phải! Điện hạ Trường Minh, đây chẳng lẽ đều là phàm nữ Khuynh Anh kia nói cho ngài biết? Ngài đừng nghe ả hồ ngôn loạn ngữ, ả có chứng cứ gì có thể…”
“Đúng, ta không có chứng cứ, mấy thứ này, cũng đều là suy đoán của ta.” Trường Minh nhàn nhạt cắt ngang ả: “Chỉ là, chung quy là có.”
Hắn nhìn ả.
Trong hai tròng măts đen kịt lúc này chỉ ảnh ngược một mình ả.
Ả từng có bao nhiêu hi vọng, trong đôi mắt này chỉ có ả, chỉ có thể nhìn nàng. Bây giờ nguyện vọng thực hiện được, ả lại sợ hãi.
Lê Thiên Thường thu tay về, ả run rẩy, giọng hỗn loạn cất cao: “Không, tại sao ngài có thể hiểu lầm ta? Tất cả mọi người có thể hiểu lầm ta, chỉ có ngài không thể đối với ta như vậy!! Ngài có biết, ngài có biết đệ đệ ngài Lam Tranh hắn…”
“Ngươi có biết, năm đó, ngươi là bạn tốt nhất của Yên Tự.”
Mặt trời rất ấm, soi sáng ở trên người Lê Thiên Thường, lại làm cho ả cảm giác lạnh đến tận xương như thế.
“Ngày đó, nàng từ trên thiên nhai trên nhảy xuống, hồn phi phách tán, nàng chết, ngươi lại còn sống.”
Hắn dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn không có bất kỳ chứng cứ gì, thế nhưng, chung quy là có.”