Mộc Hi phái người đến mời Khuynh Anh cùng Trường Minh đi tiền điện, tỏ vẻ muốn đích thân đưa bọn họ đi tham quan thần tộc thái dương. Bởi vì là ra ngoài du hành, nàng đưa tới hai bộ trang phục của cư dân địa phương, lại dùng một loại dược liệu đặc biệt, nhuộm mái tóc đen của hai người thành màu vàng, dược hiệu chỉ có một ngày sẽ hết.
Công chúa phái cung tỳ tới nói, lần này không có thị vệ đi theo, chỉ có bốn người bọn họ ra ngoài du ngoạn, vì thế, ở xe ngựa để ngoài điện, Khuynh Anh lại thấy Mộc Hi bên cạnh thiếu niên đang không được tự nhiên, Họa Long.
Hắn buộc tóc lên, thân hình cao gầy đứng ở bên xe ngựa, bóng cây loang lổ làm cho hắn có vẻ cao ngạo, không hợp với màu vàng xán lạn khắp bầu trời.
“Thật đáng yêu.” Mộc Hi hoạt bát, thấy hai người bọn họ, liền đi qua Trường Minh, nhảy đến trước mặt Khuynh Anh, ngón tay nâng cằm của nàng, cười nói: “Nhìn như búp bê, tóc vàng cũng rất thích hợp vớ nàng, a… Nếu như biến mắt thành màu xanh lam…”
Nàng đến vào càng gần, Khuynh Anh bị động tác thân mật bất thình lình làm kêu lên “Oa” một tiếng, Mộc Hi càng cười hơn: “Ái chà, nàng đỏ mặt, nàng theo ta, ta trang điểm cho nàng…”
Đang nói, nàng liền bị Họa Long nắm áo kéo lại.
“Họa Long, ngươi không nên làm càn!!” Mộc Hi bất mãn đẩy hắn ra, lại nhất quyết không tha kéo Khuynh Anh, sau đó lại bị Họa Long lôi trở lại.
Giằng co nửa ngày, Trường Minh kéo Khuynh Anh đến phía sau mình, Họa Long cũng giống như con cọp con trừng mắt Mộc Hi, Mộc Hi rốt cuộc buông tha, giữ khoảng cách với Khuynh Anh: “Liên âm, đêm qua nghỉ ngơi được không?”
Nhất thời có chút xa lạ với cái tên Liên Âm này, Khuynh Anh hơi run một chút mới phản ứng được: “Rất… rất tốt…”
“Nhưng ánh mắt của nàng thoạt nhìn có chút sưng, đêm qua là hắn khi dễ nàng?” Mộc Hi chỉ chỉ Trường Minh.
“A… Không, không phải…”
“Thực sự?” Mộc Hi lộ ra ánh mắt hoài nghi.
“Thực sự.” Trường Minh nhàn nhạt chặt đứt câu hỏi của nàng: “Nàng chỉ là một đêm ngủ không được ngon giấc, sức lực chống đỡ hết nổi, thoạt nhìn có chút suy yếu, làm cho điện hạ Mộc Hi chê cười.”
Mộc Hi mang vẻ mặt thì ra là thế.
Khuynh Anh muốn nói không phải như vậy…
“Ngoài Thần điện có một suối nước, rất thích hợp để pha trà cam bích của Thần đô Phương Đông đưa tới.” Mộc Hi cười hì hì nói: “Hơn nữa, đó là một cánh rừng rất đẹp, ven đường có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp nhất của thần tộc thái dương, lúc trở lại, chúng ta có thể đi qua tháp Thần ẩn, bên cạnh nó còn có tháp Tống Tử nho nhỏ, phàm là cặp đôi ở thần tộc thái dương muốn có em bé đều sẽ đi vào trong đó cầu khẩn…” Nàng tươi cười nhìn nhìn bụng Khuynh Anh, lại cười với Trường Minh: “Nếu ŧıểυ hoàng tử thuận lợi xuất thế, ta nhất định phải đòi một phần lễ vật.”
Lời này nói xong… Khuynh Anh hận không thể tìm phiến cái động chui vào.
Trường Minh lại nhẹ nhàng nói: “Được.”
“Liên Âm, suối nước đó rất là thanh u, chỉ là đường núi gồ ghề, còn cách một đoạn, nàng đi theo ta trò chuyện, được không?” Mộc Hi còn tính toán ôm eo Khuynh Anh, Họa Long phía sau đã đi lên, ôm hông của nàng, nhét nàng vào trong xe ngựa. Sau đó yếu ớt quay đầu lại, liếc Khuynh Anh một cái, rồi tiến vào trong xe ngựa.
Sau đó, xe ngựa truyền ra một trận động tĩnh, tiếng hôn ái muội bay ra.
Khuynh Anh lại một lần nữa thẹn thùng, xe ngựa rung lắc…
“Xin lỗi, khiến các ngài chế giễu.” Mộc Hi đột nhiên vén rèm lên, môi hơi sưng đỏ. Mà bên trong, Họa Long đã rúc vào một góc, trên mặt có một vết bàn tay đo đỏ, biểu tình không được tự nhiên lại quật cường, mím miệng thật chặt, không nói thêm câu nào nữa.
“Chúng ta lên đường đi, làm lỡ canh giờ, sẽ không uống được nước suối ngọt nhất.” Mộc Hi lại mỉm cười.
Khuynh Anh do đang xấu hổ, hoàn toàn không biết nên tiến hay là nên lui. Trường Minh biểu hiện vô cùng khéo, nhàn nhạt gật đầu, dường như chuyện vừa xảy ra ở trước mặt mình đều là phù vân, bình tĩnh vì Khuynh Anh kéo màn xe lên cao một chút, đỡ hông của nàng, đưa nàng đi tới. Sau đó mình cũng theo lên xe, có con long mã màu vàng ngửa đầu hí một tiếng, giẫm mây bay ra ngoài.
Mà đúng lúc này.
Trong phủ công chúa, lặng yên hạ xuống hai bóng mờ.
Trong đó có một nam tử tóc vàng, hắn nhìn chằm chằm xe ngựa, hắn còn đang suy nghĩ về bóng lưng cô gái vừa lên xe ngựa kia, thật lâu không có cử động tiếp theo.
Cô gái bên cạnh hắn ra tiếng trước: “Điện hạ Lam Tranh, nơi này không thích hợp ở lâu, nếu tìm được Điện hạ Trường Minh cùng Khuynh Anh, chúng ta hãy mau rời khỏi…”
Kia lại là Lê Thiên Thường cùng Lam Tranh.
Bọn họ thay đổi cách ăn mặc, có vẻ để không làm người khác chú ý.
Phủ công chúa này truyền ra tin tức nghênh tiếp hai vị quý khách tóc đen, mà suy tính ra, hai người kia nhất định là Trường Minh và Khuynh Anh. Cho dù không biết bọn họ lấy phương pháp nào tiến vào phủ này, nhưng vô luận như thế nào, đây chỉ là một thế giới hư ảo, nếu có bất kỳ sơ xuất gì, đều sợ rằng không cách nào thoát thân.
Lê Thiên Thường còn dùng khăn lụa che khuất mặt tái nhợt, tim bị đào đi, ả mất đi năng lực bảo vệ mình, sắc mặt cũng càng khó coi và suy yếu, nhưng Lam Tranh căn bản không muốn thay đổi quyết định của hắn, tiếp tục như vậy, ả vĩnh viễn sẽ bị hắn quản chế!
Thấy Lam Tranh không nhúc nhích, ả yếu thế nói: “Điện hạ, ngài cũng đừng nhìn xung quanh, ta so với ngài càng sốt ruột hơn, chỗ này luôn luôn là lạ, lỡ bị người ta phát hiện, sợ rằng đến Điện hạ Trường Minh cũng không thấy mặt… Mấy người kia nhất định là hạ nhân trong phủ công chúa, bọn họ ăn mặc bình thường như vậy, xe ngựa kia cũng tầm thường, không thể nào là người quan trọng… Coi như là, cũng không có quan trọng bằng Điện hạ Trường Minh a…”
“Câm miệng.” Lam Tranh lạnh lùng mắng một tiếng.
Vừa vặn bóng lưng cái cô gái tóc vàng kia cực kỳ giống Khuynh Anh, nhưng lại chỉ thấy được trong nháy mắt, nàng liền bị một người đàn ông khác ôm thắt lưng, đỡ vào xe ngựa.
… Mà nam nhân kia, lại cũng cực kỳ giống Trường Minh.
Xe ngựa đã đi xa, hắn tiêu tan lo lắng dư thừa trong lòng, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Thiên Thường, phi thân nhảy, biến mất.