Xuất hiện ở trước mặt Khuynh Anh và Trường Minh, cũng là cánh cửa chợt lóe sáng như thế.
“Đây là…”
Tầm mắt dần dần rõ ràng, tiếng vang xung quanh cũng dần dần lớn hơn.
Trước mặt bọn họ, là một tòa thành xa lạ, còn có chợ náo nhiệt, đường phố rộng rãi, người qua lại không ngớt, trời xanh mây trắng, một mảnh vui sướиɠ phồn vinh.
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút!” Phía sau truyền đến tiếng thét to, Khuynh Anh nghiêng đầu, liền có người bán hàng rong mặc trang phục theo phong cách cổ xưa qua lại không ngớt.
“Qua bên này.” Bên tai lại vang lên giọng của Trường Minh, hắn kéo cánh tay Khuynh Anh, đem nàng vào trong góc. Bởi vì phục sức của bọn họ quá mức kỳ lạ, người xung quanh không ngừng phóng tầm mắt hiếu kỳ đến nhìn.
Khuynh Anh ôm Nửa Xu, ngây ra nhìn đoàn người náo nhiệt.
Người nơi này đều có tóc màu hoàng kim, con ngươi xanh lam, ngay cả người bán hàng rong trên vỉa hè cũng dùng ghế tựa bằng vàng ròng.
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta xuyên không?” Nàng hoảng hốt thì thào.
“Không, ở đây hẳn là bộ tộc thần thái dương.” Trường Minh nhìn mọi nơi, trong lòng cũng đã sáng tỏ bảy tám phần: “Nơi này phồn vinh cường thịnh, mà tộc thần thái dương cũng xưng là tộc hoàng kim, ở đây nghe nói thừa thãi vàng ròng, là bộ lạc giàu có nhất thần giới.”
“Chúng ta đã trở lại thần giới?” Khuynh Anh mất phương hướng.
“Không… có vài không giống những gì ta biết…” Trường Minh nhíu mày, “Lúc Còn nhỏ, từng đại diện thành phương Đông đi đến điện thần thái dương, lại không có thấy tòa tháp vàng kia…”
Khuynh Anh nhìn theo, liền nhìn thấy ở trung tâm thành trì, có một tòa tháp cao vút tới trời, quả thực cắm thẳng tận trời, cao to hùng vĩ, bằng vàng ròng.
Đột nhiên, Trường Minh nhìn chăm chú vào kiến trúc to lớn kia, sau đó nói: “Nàng ở nơi này chờ ta.” Dứt lời, liền xoay người đi đến một cửa hàng cách đó không xa.
Khuynh Anh nhìn hắn nói mấy câu với bà lão trong cửa hàng, mặc dù hắn không cười, nhưng bà lão kia đã cười như hoa, mặt đỏ ửng.
Quả nhiên là sát gái trong truyền thuyết. =__=
Lúc hắn trở lại, trong tay đã cầm một vài thứ. Kia nhất định chính là tặng phẩm sắc đẹp trong truyền thuyết…
“Đây là thần điện của thần thái dương… Lại là mấy vạn năm trước, khi công chúa Mộc Hi còn sống.” Hắn dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng: “Mà tháp kia, gọi là tháp thần ẩn, vào thời gian công chúa chết đi, bị hủy diệt cùng… Ở đây, sợ rằng cũng không phải là đơn giản như vậy.”
Sự tình ở Vực sâu U Minh, đã làm cho Khuynh Anh không có lấy một từ để miêu tả.
Về Họa Long cùng Mộc Hi, hai nhân vật chỉ được ghi chép trong lịch sử này, lúc ngay cả năm tháng cũng bắt đầu quên bọn họ, bọn họ lại vẫn tồn tại trong Vực sâu U Minh này…
“Chúng ta không nên chậm trễ, mau mau tìm Lam Tranh, lập tức trở về đi!!” Khuynh Anh quay đầu nhìn Tuyết Phách trên cổ tay Trường Minh, nhưng nó lại an phận giống một viên thủy tinh chân chính, không có động tĩnh.
“Tại sao nó không động?!” Nàng phát điên.
“Phạm vi nó có thể tìm được là trong vòng mười dặm, có lẽ, hắn đã ở chung quanh đây.”
Khuynh Anh lập tức muốn xông ra, lại bị hắn kéo lại: “Cũng có thể, là ở đây có đồ ô uế quấy rầy nó, vì thế, nó không nhúc nhích được.”
“…”
“Nàng không thể chạy lung tung trong thành này.” Trường Minh thở dài một hơi, đưa ‘tặng phẩm’ trong tay ‘ cho nàng: “Nàng thay đồ, rồi ta dẫn nàng đi tìm.”
‘Tặng phẩm’ của bà lão kia lại là một cái váy, Khuynh Anh xem xét trang phục lá cây rách rưới trên người mình, có nhiều chỗ thủng, lại nhìn y phục Trường Minh sạch sẽ không có một nhăn, không khỏi xấu hổ.
Trường Minh nhìn chung quanh, dẫn nàng tới một ngõ nhỏ, trong tay hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, tạo một kết giới che đậy cho nàng.
“Thay xong liền gọi ta.” Giọng hắn nhàn nhạt, lạnh lẽo, lại rất nhu hòa.
Khuynh Anh xấu hổ vạn phần đi vào, cấp tốc thay váy…
Từ trong kết giới đi ra, thấy Trường Minh đang trầm mặt nhìn phương xa.
Nghe động tĩnh, hắn quay đầu lại, liền thấy ánh mặt trời vàng chiếu vào trên da thịt tuyết trắng của thiếu nữ, tóc đen buông dài như thác nước. Trong nháy mắt, hắn lại có một chút thất thần. Một ít ký ức bị khơi mào, rục rịch, nhưng lại không thể không kiềm chế xuống, vùi lấp thật sâu.
“Ta đã nghe ngóng, trong phạm vi mười dặm đều là điện thần thái dương, nếu Lam Tranh cũng ở nơi đây, hẳn là không khó tìm.”
“Nhưng chỉ còn lại nửa ngày…” Khuynh Anh hơi lo lắng, mà nàng càng lo lắng chính là, lỡ nữ nhân khốn kiếp Lê Thiên Thường kia và Lam Tranh ở cùng một chỗ, Lam Tranh có chuyện không hay xảy ra thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới có một con hồ ly tinh vây quanh hắn, nàng liền muốn phát cuồng.
Mà hạt châu này thời hạn có hiệu lực chỉ có một ngày!
“Không, thời gian đã dừng.” Trường Minh mím môi, từ trong tay áo lấy ra một đồng hồ cát xinh xắn, nó đã rớt một phần ba, đó chính là thời gian ở trong sơn động màu đen, mà sau khi vào đây, nó liền không rơi hạt cát tiếp theo.