"Không có ai thì cứ gọi tôi là ŧıểυ Điềm là được rồi..." ŧıểυ Điềm nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, bảo bối ŧıểυ Điềm.” Chu Minh vừa nói vừa đứng dậy, tiếp nhận đồ trên tay ŧıểυ Điềm, đặt đồ của ŧıểυ Điềm lên bàn làm việc của cô.
"Vậy sau khi đọc tài liệu xong thì tôi phải làm gì nữa?" ŧıểυ Điềm hỏi.
“Chờ đến buổi trưa rồi cùng anh ăn cơm.” Chu Minh vừa nhìn tài liệu nghiên cứu vừa nói với ŧıểυ Điềm: “Nhà ăn của công ty ở trên tầng thượng, lát nữa anh sẽ dẫn em đi ăn cơm, nếu sau này em không muốn ăn ở nhà ăn công ty, em muốn ăn cái gì đều có thể nói cho anh biết, anh làm cho em, ngày hôm sau sẽ mang tới cho em."
"A...?! Không cần, không cần, tùy tiện ăn một chút gì đó ở nhà ăn công ty là được rồi." ŧıểυ Điềm bị Chu Minh hù sợ, người đàn ông này sao vậy... Có cảm giác như anh ấy... đã thay đổi rất rất nhiều, cô bắt đầu có một chút tò mò.
Cô không nhịn được hỏi: “Chu Minh, hai năm qua, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
Chu Minh đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn ŧıểυ Điềm hỏi: "Ồ? Có đúng không? Có gì thay đổi nhiều sao?"
"Cảm giác như anh đã thay đổi về mọi mặt, từ lời nói đến việc làm", ŧıểυ Điềm thành thật trả lời cảm nhận của mình.
"À, anh đã thay đổi. Anh không biết về sự thay đổi của mình. Bảo bối có hài lòng về anh không?" Chu Minh đứng dậy, đi đến bàn làm việc của ŧıểυ Điềm, cúi xuống và nói với ŧıểυ Điềm, "Trước khi đi em đã đáp ứng với anh, khi em trở về có thể để cho anh cơ hội chính thức đuổi theo, em đừng nghĩ đổi ý.”
ŧıểυ Điềm nhìn thấy Chu Minh ngày càng gần mình hơn, tim cô không khỏi đập nhanh hơn. Chu Minh mặc một bộ vest lịch sự, đeo cà vạt, anh trông rất kình gầy hữu lực trong bộ vest, nhưng cô cũng biết rất rõ ràng, người đàn ông này khi không mặc âu phục có dáng tốt cỡ nào... ŧıểυ Điềm cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, cô gượng cười nói: "Theo đuổi thì có thể theo đuổi... anh có thể đừng như vậy... Theo đuổi được không?"
Chu Minh không nhịn được cười: "Như thế nào? Hửm?"
"A... Chỉ cần không... không cử động bất động nữa liền lên giường... A, đừng nói." ŧıểυ Điềm đã mặt đỏ đến mang tai, Chu Minh ở bên cạnh thưởng thức dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt vì bị anh trêu chọc của ŧıểυ Điềm.
"Hai năm này, em chẳng lẽ không tưởng niệm qua lúc anh làm em thoải mái ở trên giường sao? Hay là hai năm này em không thiếu đàn ông làʍ t̠ìиɦ với em?!" Chu Minh nói xong liền trở nên khẩn trương cùng kích động, anh đang thử thăm dò ŧıểυ Điềm, anh thực sự sợ rằng ŧıểυ Điềm sẽ thừa nhận hai năm này cô đã có bạn trai ở Mỹ, thậm chí còn làm những gì họ đã làm qua.
ŧıểυ Điềm có chút tức giận, thầm nghĩ tại sao Chu Minh lại bắt đầu chất vấn về đời sống tình cảm của cô, cô cũng không phải phụ kiện của mình, huống chi hai năm qua cô chuyên tâm học hành, chưa từng nghĩ tới việc có bạn trai! Nhưng giờ phút này, cô lại tức giận, không muốn làm theo ý anh!
"Phải! Tôi có bạn trai ở Mỹ, chúng tôi cũng thường xuyên làʍ t̠ìиɦ, tại sao tôi phải nhớ đến anh!?" ŧıểυ Điềm gầm lên.
"Ồ, quả nhiên, vẫn là tao bức thiếu ȶᏂασ. Thời gian không có anh ở bên cạnh, tao bức của em đã thèm đến như vậy! Mẹ nó chứ! Đinh ŧıểυ Điềm! Hai năm qua cho tới bây giờ, ông đây chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào, người chủ động lao vào vòng tay ông đây ôm ấp có không ít, ông đây một người cũng không chạm vào! Vậy mà em!" Tâm tình Chu Minh bị đè nén bạo phát, nhưng anh vẫn biết đây là văn phòng, nếu bọn họ cãi nhau ầm ĩ nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác, vẫn là không thể hủy hoại thanh danh của ŧıểυ Điềm! Chết tiệt! Còn muốn giữ thanh danh cho cô, anh đúng là điên rồi, anh nghiến răng nghiến lợi, trầm thấp âm tàn nói những lời này bên tai ŧıểυ Điềm, anh cảm thấy mình thật muốn làm chết cô, để cô vĩnh viễn không có cơ hội ra ngoài tán tỉnh!
"Thật ra chúng ta vốn không nên có quan hệ gì với nhau, Chu Minh, tôi cũng không muốn cùng anh nhiều lời nữa, tôi sẽ tự tìm chỗ ăn cơm, tôi đi trước." ŧıểυ Điềm cầm điện thoại đang định ra ngoài thì bị Chu Minh ngăn lại, Chu Minh sốt ruột giật giật cà vạt, ngón tay thô to lập tức cởi cà vạt ra, hôm nay là ngày đầu tiên ŧıểυ Điềm chính thức đi làm, mặc âu phục chỉnh tề, váy đen dài qua mông, đi tất đen cùng giày cao gót.