ŧıểυ Điềm bị Chu Minh làm cho mệt mỏi, cô nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều rời giường rửa mặt, bởi vì tối hôm qua ŧıểυ Điềm quá mệt mỏi, cô trở thành người khó dậy nhất, cả buổi nằm ỳ không dậy nổi. Mà lúc này, mấy cô gái vừa mặc quần áo vừa tán gẫu, Tuệ Tuệ nói: "Các cậu có biết không? Hôm qua tớ cùng Hiểu Hiểu đi dạo bên bờ sông, các cậu đoán xem chúng tớ đã phát hiện được cái gì?"
Mấy cô gái hỏi: "Các cậu phát hiện cái gì vậy?!"
Tuệ Tuệ nói: "Chúng tớ thấy quần áo của nam nhân và quần áo bên trong của nữ nhân nằm rải rác bên bờ sông! Cậu nói xem, ở trong sơn thôn này lại có thể có người dã chiến bên bờ sông!"
Tuệ Tuệ nói đến đây, ŧıểυ Điềm nghe được cái này, không khỏi bừng tỉnh, Tuệ Tuệ không phải đang nói đến cô đó chứ?!
Tuệ Tuệ tiếp tục sinh động nói như thật: "Thật đó, đáng tiếc lúc ấy chúng tớ nhìn thấy quần áo vương vãi liền bỏ chạy, không thấy hai người đó đang làʍ t̠ìиɦ ở đâu!" Mấy cô gái khác cũng phụ hoạ nói: "Vậy cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi! Trời ạ!"
ŧıểυ Điềm lần này cảm thấy xấu hổ vô cùng, không dám từ trong chăn chui ra. Hôm nay ŧıểυ Điềm chỉ có một tiết học, cô không muốn ra ngoài, quá mất mặt a! Toàn bộ ký túc xá đang thảo luận xem ai là người có mặt trong trận dã chiến đó, mà cô biết rất rõ rằng, đó là cô và Chu Minh.
ŧıểυ Điềm lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn WeChat mà 'Điềm' gửi cho cô, [ Chào buổi sáng, cậu có ngủ ngon không? ]
Lúc này, ŧıểυ Điềm chỉ muốn nhanh chóng tìm Chu Tân và để anh dạy thay cô một tiết học, cô không có mặt mũi, cũng không có sức lực để đến lớp.
[ Chu Tân! Hôm nay thân thể tôi không được thoải mái, cậu có thể dạy thay giúp tôi một tiết có được không? _(:t」∠)_ ] ŧıểυ Điềm gửi cho Chu Tân.
Một lát sau, Chu Tân trả lời: [ Có thể. ]
[ Tốt quá tốt quá, cảm ơn cậu (?????????) ] ŧıểυ Điềm cảm thấy mình an tâm đi ngủ được rồi. ŧıểυ Điềm nói với bạn cùng phòng: "Các cậu lên lớp đi, hôm nay tớ buồn ngủ quá, tớ nhờ Chu Tân lên lớp hộ tớ rồi ~"
Mấy cô gái nói: "Được rồi, đến giờ cơm trưa bọn tớ sẽ gọi cho cậu! Cậu ngủ đi, bọn tớ đi trước."
ŧıểυ Điềm và mấy cô bạn cùng phòng này khá thân với nhau, mặc dù mọi người đều rất thích buôn chuyện nhưng mọi người đều rất tốt, có cô gái nào lại không thích buôn chuyện sao?!
ŧıểυ Điềm đặt điện thoại xuống liền ngủ thiếp đi, cái tên Chu Minh này ... A, thật mệt mỏi quá đi!
Thấy người phụ nữ không trả lời WeChat của mình, Chu Minh nhớ tới dáng vẻ trầm luận của người phụ nữ ngày hôm qua, dậy không nổi cũng là chuyện bình thường, ai bảo anh dũng mãnh tiến lên như vậy! Nghĩ đến đó, nam nhân không khỏi cong môi nở nụ cười, sau này nhất định phải bồi dưỡng thân thể nữ nhân này, mang cô làm hoạt động chung sống mới có thể bền bỉ.
Lúc này, Chu Tân gửi ảnh chụp màn hình điện thoại di động của mình cho Chu Minh, đó là ảnh chụp tin nhắn ŧıểυ Điềm nhờ Chu Tân lên lớp dạy thay. Chu Tân hỏi: [ Anh, hai người...? ]
Chu Minh nhìn thấy ŧıểυ Điềm nhắn tin cho Chu Tân vào buổi sáng nhưng cô lại không trả lời WeChat của anh, anh lập tức nổi giận! Nữ nhân này! Xem ra vẫn là đυ. chưa đủ hung ác! Chu Minh trả lời: [ Liên quan gì đến em! Đừng quản bọn anh! ]
Chu Tân cảm nhận hơi thở bốc hỏa của anh: [ Xem ra có người không được lợi, chẳng phải lòng lang dạ sói sao? ]
Chu Minh cảm thấy đôi khi anh em hiểu nhau quá rõ cũng không phải là chuyện tốt! Rất tức giận, hôm nay nhất định phải đi tìm ŧıểυ Điềm!