Lại một lần nữa mở mắt ra, Tống Y Nhân đã không còn là Tống Y Nhân của ngày hôm qua.
Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, nàng không cấm được cảm thấy đau trứng. lại là một cái cổ đại hố cha.
Công lược lần này là người nam nhân ngày hôm qua chiếm hữu Tống Y Nhân, chính xác mà nói, là con riêng của phu quân Tống Y Nhân, người này so với Tống Y Nhân còn lớn hơn vài tuổi.
Hắn tên là Hàn Viêm, là Lăng An Hầu của Vân Châu, kế thừa tước vị của phụ thân, cùng với tân thê thử của phụ thân…
Tống Y Nhân vận mệnh đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Từ nhỏ bởi vì mỹ mạo mà rước lấy không ít phiền toái, năm mười lăm tuổi, trở thành tuyệt thế mỹ nhân vang danh khắp Vân Châu, ở cổ đại, một nữ nhân bởi vì mỹ mạo mà thành danh, quả thật là một chuyện đáng buồn.
Ngay lúc đó, lão hầu gia – cũng chính là phụ thân của Hàn Viêm, trong lúc vô tình bắt gặp Tống Y Nhân năm mười sáu tuổi, lão sắc quỷ tức khắc nổi lên dâm niệm, dùng quyền thế ép Tống Y Nhân phải gả vào phủ.
Chỉ là mệnh không tốt, ngày thành thân bởi vì quá hưng phấn mà trúng gió, toàn thân bại liệt nằm trên giường, bệnh mấy tháng rồi cũng buông bỏ nhân gian.
Lão hầu gia vừa chết, ngày hôm sau, nhi tử duy nhất của hắn liền từ biên quan trở về, vì chủ trì tang sự cho phụ thân cùng kế thừa tước vị và đất phong.
Mà Tống Y Nhân, vốn phải tuẫn táng theo lão hầu gia nhưng vì từng gặp Hàn Viêm một lần cho nên liền không phải đi theo.
Thậm chí đêm hôm đó, Hàn Viêm còn mạnh mẽ chiếm hữu Tống Y Nhân, Tống Y Nhân không còn mặt mũi nào để sống, vốn định kết liễu cuộc đời mình lại bị Hàn Viêm lấy tính mạng của thân nhân ra uy hiếp, từ đây cùng hắn tạo nên mối quan hệ cấm luyến.
Tuy rằng bên ngoài, nàng là mẹ kế của hắn, nhưng bên trong, thậm chí toàn bộ phủ Lăng An Hầu đều biết nàng là gì của hắn.
Tống Y Nhân nội tâm thống khổ, cực kỳ bài xích chuyện mình cùng Hàn Viêm loạn luân, từ nhỏ đã được phụ mẫu dạy dỗ luân thường đa͙σ lý, cho nên chỉ vì tính mạng của người nhà mà kéo dài hơi tàn.
Thẳng đến khi mối quan hệ này duy trì được ba năm, Hàn Viêm nhận được thánh chỉ, phải ra biên quan đánh giặc, lưu lại một mình Tống Y Nhân đang mang thai ở hầu phủ.
Không biết tại sao tin tức nàng mang thai lại bị truyền ra ngoài, Tống Y Nhân trong lúc vô tình nghe được người đời bàn tán nghị luận, lương tâm cùng đa͙σ đức vốn vẫn luôn bị tra tấn cùng đả kích nay lại càng bị tra tấn cùng đả kích hơn, thẳng đến cuối cùng đang mang thai năm tháng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng sợ hãi hài tử sau khi sinh ra sẽ trở thành chứng cứ chứng minh nàng cùng con riêng loạn luân.
Nàng bị phụ mẫu nàng chỉ trích rằng nàng không biết xấu hổ, hạ tiện, như thế nào lại sinh ra loại nữ nhi nhân phẩm bại hoại như nàng, trái tim nàng giống như bị hàng ngàn hàng vạn mũi châm đâm vào, vỡ nát, máu chảy thành sông.
Như vậy hèn mọn tồn tại, chỉ vì muốn bảo hộ thân nhân, nhưng kết quả nhận được lại là những lời chửi rủa cùng chỉ trích, Tống Y Nhân bị ánh mắt cừu hận của song thân mà tuyệt vọng, chết tâm.
Cuối cùng đêm hôm đó, nàng chờ hạ nhân rời đi, lấy một dải lụa trắng kết thúc cuộc đời tủi nhục, một xác hai mạng.
Chỉ là sau khi Tống Y Nhân chết, không nghĩ tới, sau khi nghe tin nàng chết, người luôn coi nàng là kẻ thù lại khóc lóc tê tâm liệt phế vì nàng, vốn đã nửa cái đầu bạc nay lại bạc trắng, hối hận đan xem, bởi vì thương tâm quá độ mà bệnh nặng không dậy nổi, không bao lâu liền cũng qua đời.
Hàn Viêm thắng trận trở về, khởi hoàn triều tiếp nhận khen thưởng của thiên tử, cự tuyệt tứ hôn cùng quân chúa, vội vàng trở về Vân Châu.
Không ngờ lại nhận được tin dữ, Tống Y Nhân thắt cổ tự vẫn, một xác hai mạng.
Phảng phất giống như sét đánh ngang tai, đánh đến mức cả người Hàn Viêm đều ngây ngốc, hắn điên cuồng chạy vào linh đường, bật nắp quan tài ra, nhìn thấy bên trong là Tống Y Nhân, khuôn mặt tái nhợt, nhắm mắt an tĩnh, bụng nhỏ phồng lên, một màn này tựa như ngân châm đâm vào mắt hắn, đau đớn vô cùng.
Trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, hối hận cùng thống khổ tựa như thủy triều bao vây lấy hắn, nếu lúc trước…..Hắn có thể về sớm hơn một chút, có thể, sẽ không nhìn thấy cục diện này….