Đưa tay vạch khu rừng xanh đen, tách hai cánh hoa đầy đặn, lộ ra hoa huyệt hồng nhạt ướt át lúc đóng lúc mở không ngừng phun ra mật dịch, phảng phất mời gọi người ta tới nhấm nháp.
Quý Hàn hô hấp thô nặng, cảnh đẹp trước mắt khiến một người luôn tự chủ như hắn cơ hồ nhịn không được.
Diêu Vi cảm giác tầm mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm nơi tư mật của mình, mật dịch dưới thân trào ra ngày một nhiều hơn, một cỗ hổ thẹn nảy lên trong lòng.
Quý Hàn nhìn mật dịch trong suốt không ngừng trào ra, cảm giác yết hầu một trận khô nóng, giọng nói khàn khàn: Anh còn chưa làm gì, cư nhiên đã ướt......
Nói xong, cúi đầu để sát vào hoa huyệt, đầu lưỡi cuốn lấy mật dịch trong suốt ngon miệng.
Quý Hàn đầu lưỡi ở trong hoa huyệt không ngừng liếʍ mυ"ŧ ra ra vào vào, mật dịch trào ra đều bị hắn nuốt trọn.
Ân a...... Mau...... Dừng lại...... A ân...... Không cần...... Tiếng rêи ɾỉ kiều diễm không ngừng vang lên, Diêu Vi nhịn không được kẹp chặt hai chân bủn rủn, nhìn Quý Hàn đang vùi đầu vào nơi tư mật của cô, chỉ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, một trận choáng váng.
Cô tựa như vui thích lại tựa như thống khổ rêи ɾỉ, truyền vào tai Quý Hàn, phảng phất như đang cổ vũ hắn, đầu lưỡi tìm được viên trân châu giấu ở trong hoa huyệt, hung hăng gặm cắn.
Hoa huyệt phấn nộn cuồn cuộn trào ra một đại sóng mật dịch trong suốt, Quý Hàn nóng vội hé miệng nuốt, một chút mật dịch không kịp nuốt chảy xuống cằm hắn.
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc ngẩng cũng đầu lên, đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Diêu Vi còn chưa phục hồi tinh thần sau cao trào, trên tay động tác không ngừng, bắt đầu tháo thắt lưng cùng kéo quần xuống.
Dưới thân cự vật cứng rắn như thiết được phóng thích, trên đỉnh cự vật còn có một chút chất lỏng màu trắng, Quý Hàn đem cự vật đặt ở cửa miệng hoa huyệt không ngừng cọ xát.
A...... Đau quá...... Dưới thân cảm giác bị xé rách thống khổ truyền lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, đôi tay vô lực đấm vào ngực tên đầu xỏ: Đi ra ngoài......
Nhìn nơi kết hợp hai người chảy ra một chút máu, Quý Hàn một trận kinh hỉ, không nghĩ tới Diêu Vi vẫn là xử nữ, xem ra vừa rồi cảm giác ngăn cản khi đâm vào không phải là ảo giác.
Diêu Vi đấm vào ngực hắn mà nói bất quá cũng chỉ như gãi ngứa, nhìn cô thần sắc thống khổ, Quý Hàn một trận áy náy cùng hối hận nhưng hiện tại bắt hắn đi ra ngoài là không có khả năng.
Dưới thân cự vật bị u kính co rút nuốt trọn truyền lên một trận đau đớn cùng sảng khoái, Quý Hàn bắt lấy đôi tay đang làm loạn của cô, nhẫn nại không nhúc nhích, chờ Diêu Vi hết đau đớn.
Đại khái qua một hồi lâu, Diêu Vi mới cảm giác không còn đau như vừa rồi, hạ thân cùng bụng nhỏ cảm giác trướng trướng, tê dại khác thường, một cỗ nhiệt hướng tới bụng nhỏ, mật dịch trào ra làm ướt nơi hai người kết hợp.
Quý Hàn lập tức nhận thấy Diêu Vi biến hóa, hắn nhịn không được nhẹ nhàng trừu cắm, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra.
Ân a...... Cự vật không ngừng ma xát cùng trừu cắm, Diêu Vi khó nhịn rêи ɾỉ ra tiếng, cô khẽ cắn môi dưới, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều biến thành kêu rên.
Quý Hàn nhìn cô bộ dạng nhẫn nại, nhịn không được đem hai chân Diêu Vi tách rộng ra, cự vật trong ŧıểυ huyệt ra vào không ngừng, càng cắm càng nhanh, động tác cũng càng kịch liệt.
A...... Không cần... Ân a...... Dừng lại...... Diêu Vi chịu không nổi động tác kịch liệt này, búi tóc tán loạn ở trên sô pha, ánh mắt một mảnh mị sắc xuân tình.Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch ngâm nga, thanh âm kiều mị ngọt ngào, trước ngực hai ŧıểυ bạch thỏ theo Quý Hàn va chạm mà đong đưa, tạo nên một màn kiều diễm.
Hắn cúi xuống há mồm ngậm lấy nhũ tiên, ấn liếʍ mυ"ŧ gặm cắn. Đồng thời dưới thân cự vật càng thêm dùng sức va chạm hoa huyệt, một chút một chút, phảng phất như muốn đâm vào nơi sâu nhất.
Quý Hàn đúng lúc phun ra nhũ tiên bị hắn đùa bỡn càng thêm hồng hồng diễm diễm, hít một hơi khí lạnh, hắn cắn chặt răng, gian nan đem cự vật từ u kính rút ra.
Thật con mẹ nó quá sướиɠ, thiếu chút nữa đem toàn bộ bắn ra!
Bảo bối thật không ngoan a! Quý Hàn u ám, không hảo ý dưới thân động một cái thật mạnh, làm Diêu Vi cả người run lên, ngay sau đó hắn bắt đầu chậm rãi rút ra, sau đó lại thật mạnh đâm vào.
Hắn một thân áo còn hoàn hảo mặc trên người, hạ thân trần trụi như có một luồng điện chạy qua không ngừng trừu cắm.
A a...... Không cần...... Ân ân a a...... Cầu anh...... Mau dừng lại...... A...... Ta từ bỏ...... Diêu Vi nhịn không được khóc thút thít cầu xin tha thứ, cô cả người giống như một con thuyền đơn bạc bập bềnh trên biển lớn bị làn sóng mãnh liệt đánh úp, tùy thời đều có thể bị nuốt trọn.
Quý Hàn nhìn Diêu Vi khóc thút thít cầu xin tha thứ, ánh mắt u ám ý vị thâm trường, thật muốn đem cô chà đạp đến chết!
Nghĩ như vậy, Quý Hàn đem cự vật rút ra, nắm lấy một chân của cô đặt lên vai hắn, hạ thân nhắm thẳng hoa huyệt hồng nhạt ướt át, mạnh mẽ đâm vào rút ra tiến đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt, tư thế này có thể làm hắn tiến vào càng sâu.
A a a...... Không cần...... Cầu anh...... A a...... Ân a......