Vừa nghe lời này, Từ Thiên Huệ đành phải nhận lệnh đi lấy quần áo mới cho Tần Thâm, lúc mang quần áo vào, hắn trên người chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ.
Từ Thiên Huệ mặt đỏ bừng, vội vàng cúi xuống, đem quần áo treo lên giá treo, cũng không quay đầu lại nói: Quần áo của anh em treo ở.... A .
Lời còn chưa nói xong, cả người cô liền bị Tần Thâm dùng sức kéo lại, ép sát vào tường.
Anh....anh muốn làm gì? Phía sau lưng bị đẩy mạnh có chút đau, Từ Thiên Huệ ngẩng đầu, bất an nhìn Tần Thâm, khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.
Tần Thâm đôi mắt thâm sâu đen kịt nhìn không ra bất cứ tâm tình gì, hắn cười lạnh: Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Nói xong, tay hắn bắt đầu lần vào trong váy Từ Thiên Huệ.
Anh buông em ra Từ Thiên Huệ mặt đầy khủng hoảng, bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực của cô làm sao có thể so sánh được với Tần Thâm.
Lúc này cô còn tỏ ra trung trinh liệt phụ cái gì? Không phải ba tháng qua, cô ra sức câu dẫn tôi sao, bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì? Hả? Tần Thâm dùng đầu gối đè nặng lên hai chân đang đá loạn của cô, sau đó đem hai tay cô ấn lên trên đỉnh đầu ép chặt vào tường, một bàn tay khác dùng sức xé rách chiếc váy trên người cô.
Lộ ra nịt ngực gợi cảm ôm trọn hai khỏa bánh bao đầy đặn trắng nõn, co dãn mười phần, bởi vì hô hấp dồn dập mà không ngừng rung nẩy, làm cho bất cứ người đàn ông nào nhiệt huyết cũng phải sôi sục.
Tần Thâm con ngươi u ám, ngữ khí trào phúng nói: da^ʍ đãиɠ như vậy, còn không phải muốn tôi thượng cô .
Lời nói nhục nhã trắng trợn làm Từ Thiên Huệ khóc thét, cô vô lực giãy giụa, lại phát hiện chính mình không thể làm gì được, lắc đầu đáng thương nức nở: Anh buông tôi ra, anh không phải là Tần Thâm, anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy .
Haha, cô nói không sai. Tần Thâm mà cô nhận thức trước kia đã chết. Hiện tại, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bài bố tôi, gây trở ngại cho tôi . Tần Thâm cười to, bàn tay tàn nhẫn đem nội y phía dưới xé loạn...
Không! Không cần...... Từ Thiên Huệ vẻ mặt khủng hoảng lắc đầu, cô liều mạng muốn chạy trốn, nhưng toàn thân cô đều bị hắn chế trụ, không thể động đậy được.
Ha, cô thật sự không cần, vậy cô cần gì phải da^ʍ đãиɠ như vậy? Không phải là muốn câu dẫn tôi sao? Đồ đàn bà dối trá Tần Thâm hai mắt ngập tràn lửa giận.
Hắn phóng thích nam căn thô to, trực tiếp tách hai chân Từ Thiên Huệ ra, không một chút thương hoa tiếc ngọc, dùng sức xỏ xuyên qua.
Đau quá...... Từ Thiên Huệ đau đớn, cả khuôn mặt vặt vẹo, hoa huyệt không hề có màn dạo đầu, trực tiếp bị xỏ xuyên qua, làm cả người cô đau không chịu được.
Không cần...... Đau quá...... Cầu anh...... Mau dừng lại...... Ô ô...... Từ Thiên Huệ thống khổ khóc thút thít, cô bất lực bắt lấy giá áo, năm ngón tay dùng sức xiết chặt, cả người nhấp nhô theo động tác của Tần Thâm.
Đau? Một chút đau đớn này cũng không bằng một phần đau đớn trong lòng tôi Tần Thâm nhìn khuôn mặt thống khổ của Từ Thiên Huệ, một tia khoái ý trong lòng dâng lên, hắn gia tăng tốc độ cùng sức lực, nhiều lần chạm phải hoa tâm sâu bên trong.
Ân...... A không...... Cầu anh...... Đừng nói nữa...... Ân a...... Tiếng va chạm thân thể phạch phạch không ngừng vang lên bên tai, hoa huyệt trào ra một cỗ lưu nhiệt, làm cô cảm thấy thẹn, hai mắt nhắm nghiền.
Ô ô, đều tại anh...nước ŧıểυ...đã bảo anh dừng lại.... Từ Thiên Huệ cảm giác xấu hổ muốn chết, ủy khuất tố giác hắn, cô thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người ngoài.
Nước ŧıểυ? Ngay cả cao trào cô cũng không biết? Cũng đúng, lần đầu tiên đã bị làm tới cao trào, cô cũng coi như là có thiên phú dị bẩm đi Tần Thâm xuy xuy nói, hắn đem cô thả xuống, Từ Thiên Huệ hai chân mền nhũn, cả người vô lực chống vào bồn rửa mặt.
Nhìn cái mông tròn trịa kiều đĩnh kia, Tần Thâm ác ý nhéo một cái, cảm xúc co dãn non mềm vừa tay, bàn tay to ái muội sờ loạn.
A....Anh muốn làm gì? Từ Thiên Huệ cả kinh cuống quít đứng thẳng người, muốn tránh đi bàn tay xấu xa đang không ngừng làm loạn kia.
Ân? Không cần? Là nơi này không cần sao? Tần Thâm một bên hỏi, một bên ác ý dùng đỉnh quy đầu hung hăng đâm chọc vào khối thịt non mềm, nghiền nát xoay tròn, hung hăng đâm mạnh vào.
A a...... Không cần...... Em chịu không nổi a...... A...... Muốn chết...... Từ Thiên Huệ thét chói tai, ngẩng cao cổ tuyết trắng, toàn bộ cơ thể đều căng thẳng, hoa huyệt từng đợt từng đợt co rút run rẩy, phun ra một cỗ mật dịch nóng bỏng.
Tần Thâm cắn chặt răng, nhẫn nhịn cảm xúc xúc động muốn bắn tinh, mạnh mẽ chọc vào rút ra, mỗi một lần, đều cố ý chạm phải hoa tâm, hắn ác ý nói: Nhanh như vậy liền cao trào, thật mẫn cảm a .
Muốn trốn? Tôi còn chơi chưa đủ Nói xong, hắn vạn phần hung hăng đâm vào khối thịt non mềm, mỗi một lần lại dùng đỉnh quy đầu nghiền nát hoa tâm. Sau vài lần như thế, Từ Thiên Huệ không nhịn nổi lại cao trào một lần nữa.
Nhưng mà người phía sau lại không có ý định bắn tinh, vẫn không ngừng chọc vào rút ra, cứ như thế không ngừng mấy trăm lần mới đem cỗ chất lỏng trắng đục nóng bỏng bắn vào bên trong.
Từ Thiên Huệ không còn sức lực khóc lóc, vô lực kiều diễm kêu rên, đã mấy lần bị bắn, hai chân cô đều không thể khép lại được, đợi Tần Thâm làm xong, vô lực hôn mê bất tỉnh...
----------------------
P/s: cảm thấy editor sắp biến thành sâu lười, tiến độ edit có thể hình dung một chữ duy nhất lết , edit đến thế giới này thấy hại não, tâm hồn vốn trong sáng nay càng ngày càng đen, hiu hiu.