Um, vậy thì cầm lấy Tống Nhiên đem vòi hoa sen nhét vào tay Lý Na, con ngươi thâm trầm vẫn không quên nhìn chằm chằm thân thể cô, từ xương quai xanh tinh xảo đến đôi tuyết trắng đầy đặn, xuống chút nữa....
Lý Na bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, rũ mắt xuống, đem vòi hoa sen xả ướt thân thể, đỏ mặt rửa sạch hạ thân.
Trong lúc vô ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nam căn thô to thẳng đứng giống như to thêm không ít, lại bị ánh mắt lộ liễu của Tống Nhiên nhìn chằm chằm....
Lý Na nhịn không được, một tay cầm vòi hoa sen che ngực, một tay khác che hạ thân, khuôn mặt xấu hổ giận dữ nói: Anh.... Mau đi ra ngoài.... .
Tống Nhiên nhướng mày: Sờ cũng đã sờ rồi, làm cũng đã làm rồi, em bây giờ mới che, có phải quá muộn rồi không? .
Anh... Lý Na ủy khuất chu môi, xấu hổ giận dữ nhìn Tống Nhiên.
Lý Na kinh hoảng thét chót tai, trong lúc né tránh vô tình chạm phải đỉnh quy đầu, bị cảm xúc mềm mại ấm áp tập kích, con ngươi Tống Nhiên liền u ám.
Ngoan.... Giúp anh liếʍ vài cái Tống Nhiên giọng nói khàn khàn dụ hoặc, hông hơi đẩy về phía trước, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Lý Na.
Không muốn... Lý Na đôi mắt ủy khuất chứa đầy thủy quang ngước nhìn Tống Nhiên, hắn làm sao có thể yêu cầu cô làm chuyện như thế này...
Chỉ một lần thôi.... Tống Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
Không muốn! Lý Na khuôn mặt đỏ bừng, cường ngạnh xoay đầu đi, cô mới không làm những việc xấu hổ như thế này...
Vì sao? Tống Nhiên cảm giác lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, hắn vì cô nên mới phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ, một lần kia làm sao có thể thỏa mãn hắn? Hắn đã cấm dục hơn một tháng a.
Sao anh lại bắt em làm chuyện này? Lý Na đôi mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào, thủy quang trong mắt không ngừng rơi xuống.
Em không muốn thì thôi, khóc cái gì? Vừa thấy Lý Na bộ dáng này, Tống Nhiên trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực bội, hắn nhịn không được ngồi xổm xuống, duỗi tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt Lý Na.
Ô ô.......... Em mới mang thai hai tháng, còn tám tháng nữa con mới sinh ra, sau khi sinh lại phải ở cữ một tháng, trong vòng chín tháng anh không thể động vào em, anh có phải hay không sẽ đi tìm người phụ nữ khác.... Ô ô.... Lý Na càng nói càng thương tâm, nước mặt ào ạt trào ra, mũi nhỏ tinh xảo đỏ bừng xụt xịt.
Tống Nhiên tâm can đều đau: Sao lại suy nghĩ lung tung như vậy? Anh là loại người này sao? Ngoan... Nín đi, không khóc nữa, em như thế này sẽ ảnh hưởng đến thân thể cùng bảo bảo. Ngoan.... Nín đi, không khóc nữa .
Anh chính là loại người này Lý Na khóc càng lớn, nhỏ giọng phản bác.
Anh.... Tống Nhiên nghẹn một nắm, hít sâu một hơi, hắn không muốn cùng người mang thai so đo.
Em còn không nhanh tẩy rửa đi? Hắn cắn răng nói, sau này sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm cô tính sổ.
Tẩy... Lý Na ngừng khóc, đôi mắt hồng hồng, nhỏ giọng trả lời.
Cô cầm lấy vòi hoa sen, xả nước lên trên người.
Làn da trắng nõn huân huân thành hồng nhạt, từng giọt từng giọt nước lăn dài từ trên cổ xuống, che kín toàn thân thể.
Tống Nhiên hai mắt nhìn chằm chằm cơ thể Lý Na, đôi gò bồng đào ẩm ướt, khu rừng rậm rạp ướt nhẹp.
Từ khi cùng Lý Na phát sinh quan hệ, đây là lần đầu tiên hắn phải tự an ủi chính mình, ngẫm lại cả bụng liền nghẹn khuất.
Cho dù đứa bé này có là trai hay gái, trong vòng mười năm sau khi cô sinh, hắn nhất quyết sẽ không để cô mang thai lần nữa.
Sau mấy chục cái loát động, Tống Nhiên kêu lên một tiếng, đỉnh quy đầu rốt cuộc bắn ra một luồng chất lỏng trắng đục.
Tống Nhiên nhìn bàn tay đầy dịch nhầy trắng đục, vẻ mặt bình tĩnh duỗi tay về phía bồn tắm, nghiêng đầu nhìn Lý Na.
Lý Na khuôn mặt đỏ bừng, đem vòi hoa sen xả nước vào tay Tống Nhiên.
Sau khi thu thập xong toàn bộ mọi thứ, hai người mới từ trong phòng tắm bước ra.
Ga trải giường phải làm sao bây giờ? Lý Na nhìn ga trải giường một mảng ướt đẫm, lý nhí nhỏ giọng hỏi Tống Nhiên.
Để anh đi đổi Tống Nhiên nói xong, tiến lên đem ga trải giường ném vào phòng tắm sau đó liền thay ga mới.
Sau khi thay ga trải giường xong, hắn lại tiến vào phòng tắm giặt sạch sẽ ga trải giường kia, đợi đến khi giặt xong liền phát hiện Lý Na đã ngủ rồi.
Trong phòng tràn ngập ánh đèn vàng ấm, cả người Lý Na đều được chăn bao bọc, chỉ lộ ra chiếc đầu nhỏ, khuôn mặt hồng nhuận, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi mỉm cười, tóc uốn xoăn màu nâu bồng bềnh trên gối.
Tống Nhiên nhẹ nhàng chạm vào chiếc má non mịn, đôi mắt thâm trầm phá lệ ôn nhu,cúi đầu mổ nhẹ vào môi Lý Na, nhỏ giọng chúc: Ngủ ngon .