Lý Na nhìn về hướng phát ra âm thanh, xuyên qua cửa sổ xe Jeep đã hạ kính xuống là một người đàn ông bộ dáng non nớt soái khí, nụ cười nhếch mép, hàm răng như ẩn như hiện cùng với một bên má lúm đồng tiền, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế hắn đã hai mươi chín tuổi, so với Tống Nhiên còn lớn hơn một tuổi.
Anh nói ai mới mang thai liền bị ngốc hả. Ai là ŧıểυ tẩu tử nhà anh Lý Na khuôn mặt đen thui, người này là bạn đồng trăng lứa với Tống Nhiên, tên là Ninh Dương, hắn cũng xuất thân trong gia đình dòng dõi quân nhân.
Giờ phút này lại xuất hiện ở đây cùng Lý Dật, tuyệt đối là có ẩn tình khác, có lẽ có liên quan đến nhiệm vụ của Tống Nhiên.
Lý Na cùng Ninh Dương luôn luôn không hòa hợp được với nhau, rõ ràng hắn so với Tống Nhiên còn lớn tuổi hơn, vậy mà lại đi gọi cô là ŧıểυ tẩu tử, suốt ngày ra vẻ mình là trẻ nhỏ, trưng ra cái mặt non nớt chọc người muốn đánh? Ninh Dương ngồi ở ghế lái bộ mặt lưu manh huýt sáo: Nha, như thế nào, cô đây là muốn cùng Tống Nhiên bẻ tiết tấu sao?
Lý Dật tự nhiên muốn che chở em gái mình, hắn nhíu mày nhìn Ninh Dương: Được rồi, không được trêu chọc em gái ta, nếu ngươi dám khi dễ con bé, ta cùng Tống Nhiên sẽ không tha cho ngươi .
A, vị cô nãi nãi này hiện tại ta không thể trêu, bất quá ngươi cũng phải nhanh lên, Tống Nhiên còn đang ở Tử Túy Kim Mê chờ a . Ninh Dương vẻ mặt không có chuyện gì, nhún vai, sau khi nói xong thần thái lười biếng dựa lưng trên ghế, đôi mắt nhắm lại tựa như đang ngủ.
Lý Dật vừa nghe thấy lời này, vội vàng thúc giục Lý Na lên xe: Mau lên xe, anh đưa em về nhà .
Lý Na ủy khuất vội vàng nhìn Lý Dật, phản bác: Em không về, anh, em muốn cùng anh đi tìm Tống Nhiên .
Ngốc tử mới có thể trở về nhà lúc này. Tử Túy Kim Mê không phải nơi bọn họ thi hành nhiệm vụ hay sao? Cũng chính ở nơi đó, Tống Nhiên cùng Trần Thư Nhã lại lần nữa tương ngộ, vì tiếp cận trùm buôn lậu ma túy, Tống Nhiên để Trần Thư Nhã giả làm bạn gái hắn nhằm tránh sự nghi ngờ của tên trùm buôn lậu ma túy kia.
Cơ hội tốt như vậy, cô không đi chẳng phải tiện nghi cho Trần Thư Nhã sao?
Ngoan, Na Na nghe lời anh, bọn anh còn có việc quan trọng phải làm . Lý Dật ẩn ẩn cảm giác đau đầu, hắn biết rõ tính khí em gái nhà mình, nhưng vẫn nhịn không được khuyên nhủ.
Còn có việc gì quan trọng ở chỗ đó? Nghe cái tên cũng đủ biết nơi đó là nơi nào. Em mặc kệ, em phải đi tìm Tống Nhiên Lý Na ương ngạnh cãi lại, đôi môi đỏ mọng đô đô ra, thủy quang tràn đầy khóe mắt, phảng phất tùy thời liền có thể rớt xuống. Hừ, nếu không cho cô đi theo, cô liền khóc cho hắn xem.
Lý Dật đầu càng đau, hắn không muốn em gái mình bị ủy khuất, nhưng mà bọn hắn thật sự có việc quan trọng phải làm.
Trong khi hai anh em đang giằng co, Ninh Dương bỗng nhiên mở miệng: Không bằng cứ để cô nãi nãi này đi đi, ngươi nếu không thuận theo ý cố ấy, không chừng lại ầm ĩ một trận? Cô ấy hiện tại đang mang thai, ngươi cùng cô ấy tranh cãi, không may ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì sao... Tống Nhiên còn đang một mình ứng phó ở nơi đó .
Nhưng bên kia... Lý Dật muốn nói lại thôi, biểu tình hiển nhiên do dự.
Mặc dù lời nói của Ninh Dương có chút châm chọc nhưng Lý Na cũng không thèm để ý. Thấy được sự do dự của Lý Dật, Lý Na vội vàng chớp lấy thời cơ làm nũng: Anh ~ cho em đi cùng đi mà... Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung, cũng không quấy rầy công việc của bọn anh, em chỉ đi tìmTống Nhiên thôi... anh ~
Lý Na ôm lấy cánh tay Lý Dật, lắc lắc nhẹ, ra sức làm nũng.
Ninh Dương tiếp tục đốt lửa: Ngươi cho cô ấy đi cùng đi, nói không chừng còn có thể giúp ích được gì đó, nếu lúc này còn không đi sẽ chậm trễ thời gian, để một mình Tống Nhiên ở đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu .
Anh ~ Cho em đi cùng đi ~ Lý Na đau khổ cầu xin.
Lý Dật bất đắc dĩ thở dài: Được rồi, em phải đảm bảo với anh rằng, đến đó không được ăn nói lung tung, cũng không được chạy loạn, nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân, biết chưa?
Biết rồi, biết rồi. Em cũng không phải là hài tử. Nha, đây là quần áo em mua cho anh, thời tiết cũng sắp đổi mùa rồi, khi nào anh về thử xem có vừa không... A, bây giờ chúng ta đi thôi Lý Na vẻ mặt vui sướиɠ đem quần áo nhét vào ngực Lý Dật, sau đó mở cửa xe đi vào.
Lý Dật bất đắc dĩ ôm túi to túi nhỏ ngồi vào ghế lái phụ, trong lòng lại vui sướиɠ, vẫn là em gái nhà mình tốt nhất, biết mua quần áo cho hắn.
Ninh Dương trộm liếc mắt nhìn bộ dáng vui sướиɠ của Lý Dật, trong lòng ghen tỵ than thầm: Em gái tốt đến mấy cũng phải gả cho nhà người khác thôi
Không đến mười phút xe ngừng lại ở một địa phương bí ẩn, Lý Na không hỏi nhiều, ba người đi bộ vài phút mới đến Tử Túy Kim Mê.
Bước vào trong Tử Túy Kim Mê, Lý Dật tách khỏi Lý Na cùng Ninh Dương đi về hướng khác.
Lý Na đang muốn gọi hắn lại thì Ninh Dương bỗng nhiên mở miệng: Anh trai cô còn có chuyện phải làm, cô đi theo tôi, Tống Nhiên ở chỗ đó, tôi đem cô đi tìm hắn
Anh không phải cố ý ném tôi ở đây đó chứ? Lý Na vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
Nghe vậy, Ninh Dương vẻ mặt không tưởng tượng nổi chớp chớp mắt nhìn Lý Na, ngữ khí kinh ngạc: Cô tại sao lại nghĩ như vậy? Cứ cho là tôi muốn đem cô bán cho chủ nhân nơi này, chỉ sợ hắn cũng không dám mua loại người như cô
Ninh Dương ánh mắt đánh giá, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Quả nhiên, sắc mặt Lý Na nhanh chóng trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi dõng dạc nói: Tôi thì làm sao? Tôi đây tài sắc vẹn toàn, trên thế giới có mấy người được như tôi .
Phốc Ninh Dương không nể tình cười ra tiếng, đôi mắt trăng non tràn đầy ý cười, nhịn không được trêu chọc: Cô nói đúng, người tài sắc vẹn toàn như cô chỉ có thể đứng cùng Tống Nhiên a
Lý Na không một chút đỏ mặt nào, ngạo nghễ đáp lại: Đó là đương nhiên, cho nên anh tốt nhất tránh xa Tống Nhiên nhà tôi ra, đừng có dạy hư anh ấy .
Ha ha ha... Ninh Dương bị lời này làm cho cười rớt nước mắt, hắn giơ tay lau lau khóe mắt, thở hổn hển nói: Này này, tôi đây mang cô đi tìm Tống Nhiên nhà cô, bảo đảm hắn không có bị tôi dạy hư
Ninh Dương mang theo Lý Na vào một thang máy đặc biệt, ấn tầng cao nhất. Thang máy dần lên cao, Lý Na trong lòng càng bất an.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lý Na hai đồng tử lập tức mở to, cô đang thấy cái gì đây?
Cô thế nhưng thấy Tống Nhiên một thân tây trang, giày da chống một tay lên vách tường che đi một dáng người nhỏ xinh ở một góc hành lang, cô nhận ra bóng dáng nhỏ xinh kia chính là Trần Thư Nhã.