Cô kẹp chặt hai chân, đỏ mặt lắc đầu, xấu hổ không muốn mở miệng trả lời Quý Hàn.
Ân? Em không nói? Quý Hàn dùng sức miết chặt ŧıểυ anh đào.
A...... Đau...... Diêu Vi chỉ cảm thấy đầu nhũ tiên đau rát, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.
Đau? Trừ bỏ đau còn có gì? Quý Hàn hỏi, dùng thân dao phẫu thuật ấn lên đầu nhũ tiên khác, sau đó hơi hơi dùng sức, nhũ tiên hồng diễm lập tức lún sâu vào trong ngực. Vì phòng ngừa lưỡi dao làm Diêu Vi bị thương nên hắn đã hướng lưỡi dao ra bên ngoài.
Thực hảo, ngoan. Quý Hàn lấy dao phẫu thuật ra, không tiếp tục chà đạp ŧıểυ nhũ tiên nữa ngược lại còn khen cô một câu.
Dao phẫu thuật được lấy ra, lại di chuyển xuống phía dưới rồi dừng lại ở cúc quần, Quý Hàn âm thanh ái muội vang lên trên đỉnh đầu cô: “Anh đoán…. qυầи ɭóŧ hôm nay em mặc chính là ren đen đi…”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng tháo cúc quần, tiếp tục kéo khóa quần xuống, quả nhiên bên trong là một chiếc qυầи ɭóŧ ren đen có chút trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy khu rừng mượt mà uốn lượn đi vào nơi cấm địa thần bí.
Quý Hàn ánh mắt u ám, hô hấp thô nặng: Xuống dưới, đem chính mình quần áo cởi ra, anh phải cấp em kiểm tra phía dưới.
Diêu Vi cuống quít lắc đầu, đôi tay bắt lấy cạp quần, nức nở cầu xin: Không cần......
Ân? Em lại không nghe lời? Quý Hàn nguy hiểm đẩy mắt kính gọng mạ vàng lên, giọng nói uy quyền.
Diêu Vi đành phải chịu ủy khuất đứng xuống khỏi bàn phẫu thuật, động tác chầm chậm cởi quần ra, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Quý Hàn ánh mắt sắc bén sâu thẳm tùy ý đánh giá hai chân Diêu Vi đang kẹp chặt, nhậy bén phát hiện đáy qυầи ɭóŧ của cô đã có chút ướt.
Em ướt? Hắn nhướng mày, thấy Diêu Vi đỏ mặt ôm lấy thân mình không trả lời, đành phải duỗi tay hướng qυầи ɭóŧ cô sờ, quả nhiên, một mảnh ướt át.
Hắn ác ý dùng ngón tay vuốt ve cánh hoa vài cái, ngón tay nhanh chóng bị ướt đẫm: “A…. như thế nào lại nhiều nước như vậy?”.
Ân ~ Diêu Vi cắn môi dưới, buột miệng rêи ɾỉ, đồng thời hai chân không tự chủ được kẹp chặt tay Quý Hàn.
Kẹp như vậy khẩn trương? Là bên trong ngứa sao? Ân? Quý Hàn ngón tay từ đáy mép quần chui vào bên trong, bàn tay thô ráp vuốt ve cánh hoa, đồng thời tìm được hoa hạch bên trong, dùng sức vuốt ve, ấn, xoay tròn.
Ân a...... Không cần...... Diêu Vi nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, hai tay nắm chặt cánh tay Quý Hàn, hai chân đã sớm nhũn ra, cái mông dựa vào bàn phẫu thuật, hoa huyệt trào ra một cỗ mật dịch, đem bàn tay Quý Hàn hoàn toàn ướt nhẹp.
Có còn ngứa không? Có muốn anh đi vào bên trong cho hết ngứa không? Quý Hàn lòng bàn tay thô ráp cọ xát cửa huyệt kiều nộn mẫn cảm ướt át, bên trong không ngừng trào ra mật dịch.
A ha...... Em muốn...... Mau vào đi...... Diêu Vi nhịn không được thút thít cầu xin, bụng nhỏ cùng hoa huyệt càng ngày càng cảm giác hư không muốn lấp đầy, bàn tay thô ráp ma xát hoa huyệt làm cô có khát vọng hung hăng bị cắm vào.
Quý Hàn lại rút bàn tay đầy mật dịch ra.
Ô a ~ đừng...... Diêu Vi ánh mắt đáng thương nhìn Quý Hàn, hai chân vô lực kẹp chặt, ngay sau đó cô liền cảm giác qυầи ɭóŧ trên người bị kéo xuống dưới, treo ở trên hai đùi tuyết trắng.
A a...... Ân a...... Hàn chậm một chút...... Diêu Vi thân thể một trận rung động, bàn tay tuyết trắng vòng lên ôm lấy cổ Quý Hàn, phát ra những âm thanh kiều mị la lị.
Hoa huyệt mẫn cảm ướt át đột nhiên bị cự vấn cứng rắn ấm nóng ma sát xỏ xuyên qua, mỗi lần rút ra đều mang một lượng lớn mật dịch, nơi hai người giao hợp một mảnh ướt át lầy lội.
Bác sĩ Quý, anh có ở đây không? Trong lúc hai người đang chiến đấu kịch liệt, một giọng nữ dò hỏi vọng từ phòng bên ngoài truyền vào.
Ngô ngô...... Có người tới! Diêu Vi trong mắt hiện lên khủng hoảng, khẩn trương nhìn về phía Quý Hàn, nhưng mà miệng bị lấp kín, không thể phát ra âm thanh gì.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến giọng nữ nghi hoặc: Kỳ quái, như thế nào lại chẳng có ai? Chẳng lẽ đã đi ra ngoài rồi?
Diêu Vi gắt gao cắn môi dưới, sợ hãi chính mình nhịn không được phát ra tiếng, cô trong lòng vô cùng khẩn trương, cũng may, văn phòng thực mau truyền đến tiếng bước chân rời đi.
Xoay người lại, ghé vào bàn ŧıểυ phẫu, đem mông nâng cao lên. Quý Hàn đem tay cô kéo xuống, lạnh giọng hạ lệnh.
Diêu Vi thân mình run rẩy, ánh mắt đáng thương dựa theo yêu cầu của Quý Hàn xoay người lại, ghé vào bàn phẫu thuật, hai khủy tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo, cái mông tuyết trắng đầy đặn nâng cao, ŧıểυ huyệt phấn nộn ướt đẫm không ngừng chảy ra mật dịch làm ướt hai bên đùi trắng nõn.
Quý Hàn tách hai cánh mông đầy đặn ra, nhìn ŧıểυ huyệt phấn nộm co rút không ngừng chảy ra mật dịch, giơ một tay vỗ nhẹ cánh mông đầy đặn, nhìn dấu tay in trên đó, cười hỏi: “Dâm thủy thật nhiều…bên trong có phải hay không rất ngứa? Có phải anh đã quá nhẹ tay nên em mới không hết ngứa? Vẫn là hung hăm cắm chết em cho em hết ngứa đi?”
Nói xong, hắn hung hăng miết đầy đặn tuyết đồn, nghe được Diêu Vi một tiếng kêu nhỏ mới vừa lòng buông ra tay.
Bác sĩ Quý tự cấp em làm ŧıểυ huyệt hết ngứa, thế nào? Bên trong còn ngứa hay không? Quý Hàn âm thanh trầm thấp thô nặng ở phía sau lưng Diêu Vi vang lên.
A ô...... A ân...... Hàn nhanh lên...... A ha...... Chờ khi...... tan tầm a...... Diêu Vi nhịn không được khóc lóc cầu xin, cứ như thế này bao giờ mới xong? Cũng đã sắp đến giờ tan tầm rồi, đến lúc đó lại có người vào đây thì phải làm sao?
Vậy để anh dùng hành động chứng minh cho em vậy! Quý Hàn nói xong, vươn một bàn tay hướng nơi hai người kết hợp sờ soạng, chuẩn xác bắt lấy hoa hạch huyết sung hung hăng vuốt ve ấn vào, lôi ra xoay tròn, đồng thời cự vật mạnh mẽ trừu cắm.
Quý Hàn nhìn đến, trong lòng lại là một trận lửa nóng, nhưng hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối rửa sạch hạ thân, mặc quần vào, nếu không phải thời gian hiện tại không thích hợp,hắn nhất định lại lên nòng súng làm một hồi!