Diêu Vi về đến nhà, đối mặt với sự nghi vấn của cha mẹ, cô giải thích mình ở đó một mình không quen cho nên về nhà, thuận tiện đổi công tác.
Quỷ mới biết cô nhiều năm như vậy một mình ở nước ngoài như thế nào liền không có thói quen...... Bất quá cha Diêu cùng mẹ Diêu đối quyết định của con gái vẫn thực vui vẻ, bọn họ chỉ có một đứa con gái, tự nhiên luyến tiếc không muốn tách ra.
Diêu Vi sau khi trở về, ngày hôm sau cùng mẹ Diêu ngồi trên sô pha xem tivi, mẹ Diêu đột nhiên hỏi: “Vi Vi, con còn nhớ rõ Hàn Quang Diệu học trò tâm đắc của cha con không, người này con đã từng gặp”
Diêu Vi nhìn chằm chằm tivi, suy nghĩ chốc lát: Là Hàn sư ca, không phải anh ấy đã đi du học Mỹ rồi sao?
Đúng đúng đúng! Mẹ Diêu có chút kích động, hơi hưng phấn nói: Mấy ngày trước mẹ có bắt gặp mẹ ŧıểυ tử kia, Hàn Quang Diệu hắn cũng mới từ Mỹ trở về, hiện đang là tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn. Thế nào? Con có hứng thú cùng ŧıểυ tử kia ăn một bữa cơm không?”
Diêu Vi ngây dại...... Mẹ đây là muốn cô cùng hắn kết quan hệ?
Cô vội vàng lắc đầu: Con cùng hắn không thân.
Mẹ Diêu lắc đầu giáo huấn: Con cái đứa nhỏ này! Hiện tại không thân sau này sẽ thân, Hàn Quang Diệu là học trò của cha con, nhân phẩm học thức cùng diện mạo đều tốt… Chỉ cùng hắn ăn một bữa cơm thôi, nếu con không thích hắn thì hai đứa trở thành bạn bè cũng không sao”.
Diêu Vi ngạch một tiếng, cô hoàn toàn không nghĩ tới mẹ Diêu sẽ nói như vậy… Nếu cô còn không đi, có phải hay không không cho người ta một chút mặt mũi?
Bất quá qua lời nói này, cha mẹ cô vì sao không gán ghép cô cùng Quý Hàn?, cô cùng hắn lớn lên, là thanh mai trúc mã, trước kia khi còn ở quê hai nhà giao hảo với nhau cực kỳ tốt, tuy rằng sau này dọn đi nhưng vẫn còn giữ liên lạc.
Mẹ, vậy mẹ cảm thấy Quý ca ca như thế nào? Suy nghĩ một chút, Diêu Vi quyết định thử hỏi mẹ Diêu, trong nguyên tác cha Diêu cùng mẹ Diêu tựa hồ không đồng ý Diêu Vi gả cho Quý Hàn, nhưng do không lay chuyển được tâm con gái, đành phải đồng ý.
Quý Hàn ŧıểυ tử kia? Con gặp lại hắn? Mẹ Diêu nhướng mày hỏi, tâm tư con gái bà, bà biết đôi chút, bà cho rằng Diêu Vi đi du học ba năm thì tình cảm dành cho Quý Hàn cũng sẽ phai nhạt dần, xem ra bà vẫn cần phải nghiệm chứng lại.
Diêu Vi hàm hồ nói: Ân, gặp qua một hai lần.
Cô cũng không thể nói cho mẹ Diêu biết sự thật, con gái bà đã bị Quý Hàn ăn sạch sẽ…
Mẹ Diêu thở dài: Không phải mẹ muốn ngăn cản con qua lại cùng ŧıểυ tử kia, mẹ nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm học vấn cùng tiền đồ đều vô cùng tốt,… tuy nhiên, con cũng biết, hắn đối với ai cũng lãnh đạm. Dù cho hắn có coi trọng con, hai đứa sau này cùng nhau sinh hoạt thì người chịu thiệt vẫn là con. Nghe lời mẹ, con cùng người khác xem xét một chút, cũng đừng vì hắn mà để lỡ đời con gái”.
Diêu Vi: ......
Ngày mai hai giờ chiều, nhà hàng xxx bàn số 5, con nhớ chưa. Trang điểm xinh đẹp một chút, ngày mai mẹ có việc bận, liền không thể bồi con cùng đi. Mẹ Diêu nói xong đứng dậy tiến vào phòng bếp nấu cơm trưa.
Lưu lại một mình Diêu Vi ngồi xem tivi, thời gian địa điểm đều đã quyết định, khẳng định mẹ cô đã sớm có âm mưu này.
Ngày hôm sau Diêu Vi vẫn đúng giờ hẹn, để cho người khác chờ đợi là không tốt, coi như cô bán chọ mẹ Diêu một cái mặt mũi.
Tới nhà hàng xxx, Diêu Vi ngồi vào bàn số 5, liếc nhìn thời gian vừa vặn hai giờ, tuy nhiên khoảng mười phút sau cô mới thấy Hàn Quang Diệu đến.
Thực xin lỗi ŧıểυ sư muội, làm em phải chờ lâu như vậy, trên đường hôm nay hội tắc đường. Người đàn ông ngồi đối diện cô khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, diện mạo anh tuấn, khí chất nho nhã, trên mặt bất an xin lỗi.
Diêu Vi cười cười: Không sao, em cũng mới đến không lâu lắm.
Kia hảo, chúng ta gọi món ăn đi! Hàn Quang Diệu gọi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Diêu Vi: Em muốn ăn món gì, gan ngỗng ở nhà hàng này cũng không tệ lắm”
Diêu Vi đối với Hàn Quang Diệu đề cử món ăn cũng không phản đối, sau đó còn gọi thêm hai món điểm tâm ngọt tráng miệng. Phục vụ nhận danh sách các món xong liền rời đi.
Diệu Vi cũng không nói gì thêm, cô cũng không phải là người hay bắt chuyện với người khác, đặc biệt khi đối phương lại là người không thân.
Cũng may Hàn Quang Diệu là người biết tạo không khí, nếu không cô cũng không biết phải làm như thế nào để tránh tình trạng trầm mặc xấu hổ này.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí trong khoảng thời gian ngắn có tính hòa hợp.
Không nghĩ tới một cảnh “trò chuyện vui vẻ” lại bị Quý Hàn bắt gặp, hắn nghiến răng nghiến lợi thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Trong một góc khuất của nhà hàng, Quý Hàn mặt âm trầm, đôi mắt sắc bén nhìn khăn trải bàn, xiết chặt ly cà phê trong tay, cà phê bên trong thiếu chút bị đổ ra ngoài.
Hắn không nghĩ tới lại có thể thấy Diêu Vi ở chỗ này, càng không nghĩ tới chính là, Diêu Vi cùng một người đàn ông khác ở bên nhau.
Người ngồi đối diện Quý Hàn nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy một đôi nam thanh nữ tú đang ăn cơm.
Phương Hoành thu hồi ánh mắt, hứng thú thưởng thức khuôn mặt than của Quý Hàn, cà phất cà phơ: Hiếm khi được ngươi gọi đến, sẽ không phải là để ta nhìn khuôn mặt than của ngươi đó chứ?”
Quý Hàn nhìn về phía Phương Hoành khuôn mặt cà phất cà phơ muốn đánh, lạnh lùng nói: Ngươi cho rằng ta nguyện ý muốn gặp ngươi?
Phương Hoành là đồng học đại học của hắn, Quý Hàn vẫn luôn không thích tính cách cà phất cà phơ của hắn, đối với phương diện y học hắn cũng không qúa cao thâm, nhưng trong nhà có tiền, là đại phú nhị, có một phòng khám tư nhân. Tuy nhiên hắn ta lớn lên có một ưu điểm, luôn làm người khác giới yêu thích vui vẻ, từ các bà các cụ tám mươi tuổi đến các bé gái ba bốn tháng tuổi, không ai là không thích hắn.
Xem ngươi bộ dáng này liền biết vì tình mà khổ sở, không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay. Người anh em, thua trên nay phụ nữ cảm giác như thế nào? Phương Hoành không chút khách khí cười nhạo.
Quý Hàn nhịn xuống xúc động muốn đem cà phê hắt lên mặt hắn, cắn răng nói: Ta hỏi ngươi, phải làm như thế nào để cô ấy đáp ứng gả cho ta?
Nghe vậy, Phương Hoành sửng sốt, thần sắc đoan chính hỏi: Ngươi thực sự muốn lấy cô ấy?
Vô nghĩa. Thanh âm lạnh lùng.
Đơn giản thôi! Chỉ cần hai người xảy ra quan hệ nam nữ là được? Phương Hoành lười biếng uống một ngụm cà phê.
Quý Hàn nhíu mày: Chiêu này thử qua, vô dụng.
Phốc! Phương hoành mới vừa uống một ngụm cà phê liền lập tức phun ra, Quý Hàn ghét bỏ hướng bên cạnh tránh né.
Khụ khụ khụ khụ...... Cầm khăn giấy chà lau miệng, Phương Hoành gọi phục vụ tới lau khô mặt bàn dơ, sau đó sờ sờ cằm: “Việc này có chút phiền toái, hay là ngươi xuống tay với cha mẹ cô ấy trước, chỉ cần ông bà thông gia tương lai đồng ý, việc này cứ như vậy liền thành công một nửa”
Như vậy cũng có thể thành công một nửa sao? Quý Hàn nhíu mày hỏi.