Không gian im lặng một cách đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên.
Quý Hàn xoa xoa giữa mày, cầm lấy túi đồ ăn trên tủ giày, thanh âm trầm thấp: Em đói bụng không? Anh có mua đồ ăn cho em.
Hôm nay hắn cố ý xin nghỉ sớm về xem cô như thế nào, sợ cô sau khi tỉnh lại sẽ đói, mua đồ ăn cho cô, lại không nghĩ tới lại phải đối mặt với cô trong tình huống này.
Đã ăn qua. Diêu Vi nỗ lực làm giọng nói của mình trở nên bình thường, mới vừa khóc xong giọng vẫn có chút nghẹn ngào.
Quý Hàn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn vốn không biết cách nói chuyện với nữ giới, ngày thường ở chung đều là Diêu Vi tìm đề tài, hiện giờ cô đối với hắn lãnh đạm, Quý Hàn cảm thấy không quen, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Hắn đem túi thả trên tủ giày, bất đắc dĩ nói: Vi vi...... Em đừng như vậy...... Chúng ta cũng không phải anh em ruột thịt, chẳng lẽ em đã quên khi còn nhỏ, em đã nói sau này lớn lên sẽ gả cho anh sao?
Trong mắt hắn dâng lên một chút mong đợi, chờ mong nhìn Diêu Vi. Khi còn nhỏ Diêu Vi đích xác nói qua, thậm chí trưởng thành cũng vẫn luôn thích Quý Hàn, đáng tiếc...... Nếu không phải là cô, Quý Hàn tương lai sẽ thích một người khác.
Khi còn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, lúc ấy có thể biết được cái gì? Diêu Vi nhỏ giọng lẩm bẩm như mang nét giận dỗi làm nũng, thái độ cũng không có cường ngạnh như vừa nãy.
Nữ nhân không thể lúc nào cũng ương ngạnh, khi thấy tốt liền thu liễm, đừng bức người qúa mức, đến lúc đó bị thiệt nhiều hơn chính là bản thân cô.
Vi Vi...... Nhận thấy cô mềm lòng, Quý Hàn nhịn không được lại đem cô ôm vào trong ngực, như muốn khảm cô lên trên người hắn. Hai tay giam cầm làm cô có chút đau, Diêu Vi nhịn không được lên tiếng: Anh làm em đau.
Nghe vậy, Quý Hàn cuống quít buông lỏng ra chút, nhưng vẫn ôm chặt cô.
Có chút không tiếp nhận được thái độ dính người của Quý Hàn, Diêu Vi ở trong lồng ngực hắn giãy giụa: Anh buông em ra.
Không nghĩ tới, bởi vì cơ thể hai người đang dán chặt vào nhau, cô vặn vẹo giãy giụa trực tiếp làm Quý Hàn nổi lên phản ứng.
Em đừng lộn xộn, anh sẽ nhịn không được. Quý Hàn nhịn không được lại đem cô ôm chặt chút, trên người cô phát ra một cỗ u hương, âm thanh trầm thấp khàn khàn, ánh mắt u ám.
Diêu Vi thân thể cứng đờ, bụng nhỏ bị một vật cứng rắn nóng bỏng chọc vào, cô lập tức hiểu được, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.
Quý Hàn nhẫn nhịn cực kỳ vất vả, tuy rằng Diêu Vi không có lộn xộn nữa, nhưng hắn nhớ tới đêm hôm qua Diêu Vi thân mình trần trụi tuyết trắng, bị hắn kéo hai chân ra, mạnh mẽ ȶᏂασ ŧıểυ huyệt. Càng muốn, hắn cảm giác dưới thân cự vật càng thêm trướng đau.
Bàn tay đặt ở sau lưng Diêu Vi, bất tri bất giác hướng về phía mông đầy đặn kiều đĩnh, kéo về phía chính mình nhấn một cái.
Nha! Diêu Vi ban đầu bị động tác của hắn làm kinh ngạc, nhưng lúc sau liên minh bạch ý đồ của Quý Hàn, khuôn mặt có chút hồng nhuận, xấu hổ cùng giận giữ.
Vi Vi...... Quý ca ca phía dưới thật khó chịu, em giúp anh có được hay không? Quý Hàn nhìn Diêu Vi khuôn mặt hồng nhuận, trong lòng càng thêm nhộn nhạo, lại nghĩ tới hôm qua hắn có phần hung hăng, Vi Vi phía dưới mới bị thương như vậy.
Quả nhiên, Diêu Vi đỏ mặt lắc đầu, muốn nói lại thôi: Hôm nay không được......
Vậy em dùng tay giúp anh? Quý Hàn ánh mắt như lang sói, vẻ mặt chờ mong nhìn Diêu Vi.
Chính anh tự đi mà giải quyết! Diêu Vi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, bất quá khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngập nước, dừng lại ở trong mắt Quý Hàn lại là một phen phong tình hờn dỗi.
Vậy được rồi! Quý Hàn ác ý tươi cười, bàn tay to nhẹ nhàng đem thân thể Diêu Vi xoay lại, hai người từ mặt đối mặt biến thành lưng Diêu Vi dựa vào ngực Quý Hàn.
Anh định làm gì? Ngô ngô...... Diêu Vi nhịn không được quay đầu, lại bị Quý Hàn cúi xuống ngậm lấy cánh môi, ngăn cản âm thanh đang muốn phát ra.
Nụ hôn lần này ôn nhu triền miên, đầu lưỡi giao nhau triền chơi đùa, liền cho Diêu Vi thấy hắn đối với mình như trân bảo nâng niu.
Váy ngắn dài đến đầu gối bị hắn kéo lên, cái tay không an phận lướt qua đùi bên trong, nhẹ nhàng đem hai chân cô tách ra, bàn tay xoa nhẹ nơi da thịt non mịn, Diêu Vi nhịn không được run rẩy lên.
Cái tay kia bỗng nhiên lấy ra, váy cũng không có buông xuống, đồng thời cự vật cứng rắn ấm nóng chống lên mông cô, sau đó hai bàn tay đỡ lấy eo cô, đem thân thể cô nhẹ nhàng ôm cách mặt đất.
Vi Vi...... Em đem chân kẹp chặt chút...... Quý Hàn phân phó.
Diêu Vi đỏ mặt kẹp chặt hai chân, kia nam căn thô dài ma xát nơi tư mật của cô, ra ra vào vào, đôi khi cố ý va mạnh vào đỉnh nụ hoa, Diêu Vi nhỏ tiếng rêи ɾỉ: Ân a......
Bụng nhỏ xuất hiện một luồng nhiệt quen thuộc, Diêu Vi càng thêm kẹp chặt hai chân, trộm liếc nhìn Quý Hàn một cái, cô rất sợ Quý Hàn phát hiện cô đã ướt.
Mà Quý Hàn lại bị tiếng rên của Diêu Vi tiếng làm cho hưng phấn cực điểm, hắn cách qυầи ɭóŧ càng thêm dùng sức lộng đỉnh hoa huyệt, mỗi lần đều làm Diêu Vi kêu rên ngân nga.
A ân...... Không cần...... A nga...... Ô a......
Diêu Vi sớm bị làm cho mềm nhũn, nếu không phải Quý Hàn đỡ cô, chỉ sợ cô đã sớm ngã ngồi trên mặt đất. Cô cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình đã hoàn toàn ướt đẫm, cánh hoa có vết thương bị mật dịch làm ướt có chút đau đớn nhưng rất nhanh lại ập đến cảm giác hư không.
Kia cực đại quy đầu bỗng nhiên không cẩn thận cọ vào ŧıểυ hạch giấy trong hoa huyệt, Diêu Vi thân thể một trận run rẩy, nhẹ giọng thét chói tai: Ân a......
Thấy cô phản ứng như thế, Quý Hàn càng thêm dùng sức đâm thọc kia nho nhỏ hoa hạch, Diêu Vi thân thể một trận run rẩy không ngừng, như bị sét đánh, thét chói tai không ngừng: Ách a a a a a a......