Bạch Thường Quân nhìn Cầm thật sâu. Đối với kẻ này, ông có thể nói là vô cùng thưởng thức.Đối với hắn, ông chỉ có thể nói 1 câu, tài cao gan lớn. Vì mục đích của bản thân có thể làm mọi điều nhưng lại không đánh mất bản tâm của bản thân.
Kẻ này nếu như không chết yểu hiển nhiên có thể hùng bá 1 phương.
Nếu như xuất phát từ 1 vị đế vương thì ông cũng rất vui lòng mượn nhờ đám hỏi để có thể có 1 vị thiên tài như thế này. Nhưng mà xuất phát từ 1 người cha thì ông lại không muốn gả con gái mình cho 1 kẻ như này. Thông minh cố nhiên tốt nhưng mà có nhiều khi suy nghĩ nhiều quá lại không ổn. Ông sợ con gái mình sẽ bị thiệt thòi khi sống với kẻ này. Đã thế hắn còn tu song tu công. Loại công pháp chú định hắn nhất định phải có rất nhiều phụ nữ. Con gái ông yêu hắn càng sâu sợ rằng tương lai sẽ càng đau khổ.
Chính vì thế ông mới không lựa chọn mà để cho con gái ông lựa chọn.
Dù có chút không cam lòng nhưng mà ông không có cách nào khác bởi con gái ông đã bị kẻ địch bắt cóc trái tim rồi.
Ông nói:
- Chuyện của người trẻ các ngươi chính các ngươi giải quyết. Nhưng ta không quan tâm ngươi tu là công pháp nào và cũng không quan tâm ngươi sẽ có bao nhiêu người phụ nữ. Nhưng nếu như ta biết ngươi đối xử tệ với con gái ta thì dù cho hậu thuẫn của ngươi có lớn đến mức nào, dù ngươi có thể có được tất cả các thế lực lớn ở sau lưng thì ta cũng sẽ khiến ngươi hối hận.
Cầm nghe vậy thì thở dài 1 hơi, bởi vì đây chẳng khác gì lời thừa nhận anh chính là con rể. điều này cũng chứng tỏ được rằng anh đã thành công san bằng cái rãnh sâu giữa 2 người.Bây giờ chỉ còn lại bước cuối cùng thôi.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn Bạch Thường Quân và nói:
- Ta không nói ta sẽ đảm bảo mãi mãi khiến Bạch An hạnh phúc bởi ta không thể nào mãi mãi ở bên cạnh nàng bởi ta đã và sẽ có thêm rất nhiều hồng nhan trong đời ta. Nhưng ta sẽ không bao giờ bỏ các nàng, ta thề với trời, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ bảo vệ các nàng bằng cả tính mạng này.
2 người đối mặt nhau, mắt nhìn mắt. Đột nhiên Bạch Thường Quân phất tay nói:
- Đi đi, đừng để con gái ta chờ. Thời gian tiếp theo ta muốn nhìn thấy con gái ta có thể thoải mái đi làm những điều mình thích.
Cầm khẽ cúi đầu cúc 1 cung rồi đi ra. Dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Lão, anh tiến về 1 căn phòng ở trong góc. Ngụy lão khẽ cúi người rồi rời đi để lại Cầm ở đó 1 mình.
Hít 1 hơi, Cầm đẩy cửa đi vào.
Căn phòng bên trong tràn đầy ánh nắng, nổi bật lên tất cả là 1 thân ảnh mỏng manh có chút yếu ớt. Không ai khác ngoài Bạch An.
Cô quay sang nhìn Cầm mỉm cười thân thiết nói:
- Chàng đã đến. Vết thương đã đỡ chưa.
Cầm gật đầu, anh nhẹ nhàng tiến đến giường, ngồi bên cạnh cô và nói:
- Cảm ơn nàng. Nếu không có nàng thì có lẽ ta đã không ngồi đây rồi.
Nhưng đáp lại anh là cái lắc đầu:
- Không, nếu như không phải ta do dự thì chàng cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Cô dường như còn muốn nói thêm nhiều câu xin lỗi nhưng mà đã bị Cầm chặn lại bởi 1 nụ hơn. Bạch An cảm thấy sững sờ trước sự mạnh bạo của kẻ này. Hưng cô cũng không có phản kháng mà lại đáp lại trong sự gượng gạo. 1 nụ hôn thật dài. Đến khi cả 2 dời nhau thì vẻ mặt của Bạch An đã ửng đó.
Cầm nhìn cô nói:
- Đừng có xin lỗi. Nàng không có lỗi, tình cảm thứ này không phải là cứ cưỡng cầu là có thể có được. Không phải ta đã nói rồi sao, ta sẽ để nàng yêu ta, yêu ta say đắm. Đêm đó nàng không cứu ta là do ta chưa đủ quyến rũ khiến nàng yêu chết đi sống lại. Nàng không có lỗi gì cả.
- Nhưng….
Bạch An như muốn nói điều gì đó thì bị Cầm dùng tay cản lại.
- Quá khứ đã không còn quan trọng nữa, cái chúng ta cần quan tâm là tương lai. Ta muốn biết nàng bây giờ đã thật sự sẵn sàng cho mối quan hệ của chúng ta chưa.
Bạch An nghe đến đây thì đỏ mặt. Cô cúi đầu thật sâu, khẽ gật.
Cầm cũng chỉ chờ có thể, anh từ từ nâng mặt cô lên, lại đặt lên đó 1 nụ hôn thật dài và….
Thanh thiên bạch nhật cũng không cản được củi lửa bùng cháy.
………….
Mãi đến gần chưa, mọi rung động mới dừng lại. Bạch An nằm xuống giường hạnh phúc mà thiếp đi. cô cũng quá mệt mỏi rồi. Cả người cô không còn trắng bạch như trước đó nữa mà trở nên hồng thuận hơn rất nhiều, trở nên càng kiều diễm, càng đáng yêu.
Nhưng Cầm thì không như vậy. bởi vì anh đang phải liều mạng áp chế thực lực trong cơ thể. Cầm đã đạt đến Luyện Hư đỉnh phong, chỉ cần 1 bước nữa là có thể đột phá đến Hợp Thể. Nhưng anh vẫn cố áp chế để có thể chờ đến Ngộ đa͙σ Trì mở ra.
Anh mới đến Luyện Hư đỉnh phong nên nghĩ dù song tu với Bạch An thì anh cũng có thể áp chế. Nhưng mà anh cũng quá coi thường dược lực tồn trữ trong người Bạch An. Dù qua song tu nó đã truyền rất nhiều vào trong người Bạch An nhưng mà số lượng còn lại cũng khiến cho anh suýt đột phá. Thoải mái thì thoải mái đó nhưng mà để có thể áp chế được việc đột phá thì quả thật tốn vô cùng nhiều sức.
Thật sự khổ không thể tả.
Cũng may là anh chưa đạt đến giới hạn cao nhất nên vẫn có thể áp chế được nếu không thì chỉ sợ anh đã đột phá mất.
Áp chế linh khí cuồn cuộn trong người. Cầm đứng dậy vươn vai. Nhìn thân ảnh đang ngủ kia, ánh mắt anh lóe lên sự yêu thương. Anh đứng dậy và đi ra ngoài.
Đã đến lúc sử dụng tài năng của anh khiến cô nàng hạnh phúc rồi.
Mà cái đó là gì. Tất nhiên là…ẩm thực a.
Nhưng vấn đề hiện diện ở đây. Bởi vì anh không biết được đường đến nhà bếp a. Cầm ở trong hoàng cung của Kỳ Lân đế quốc không ngắn nhưng đại đa số anh đều ở phòng của Bạch An chứ không đi lại quá nhiều. Đừng nhìn trong khoảng thời gian đó anh ở trong phòng chỉ cùng với Bạch An nhưng bao giờ cũng có kha khá những thị nữ đứng gần đó để coi chừng cũng như là sẵn sàng ứng phó với các trường hợp khẩn cấp.
Nhưng mà lần này lại hoàn toàn không có ai ở bên ngoài. Hiển nhiên là để không gian riêng cho đôi bạn trẻ.
Đó là điều tốt nhưng mà bây giờ khi anh muốn đi tìm ngự trù thì lại không đơn giản như vậy. Rốt cục đối với rất nhiều người ở trong hoàng cung chứ không muốn nói thì hầu hết đều không biết anh là ai. Lớ ngớ đi lại thì có khi bị hỏi thăm cũng không chừng. Lúc đó càng rắc rối hơn. Cầm biết được bây giờ chưa phải là lúc để mà công khai việc anh ở rể. Dù sao thì cũng vừa mới giết gà dọa khí mà lập tức tổ chức hôn lễ sẽ dẫn đến những lời bàn tán không hay. Cầm thì không quan trọng nhưng mà Bạch An thì không thể a.
Thật sự là suy nghĩ không chu toàn a. Giờ đây anh chỉ có thể ỏ đây và chờ đợi thôi.