Cầm đẩy xe hàng vào. Đứng trước mặt anh là 3 người. Williams Bryan- giám khảo chính cũng là người khó tính nhất, đầu bếp nổi tiếng bậc nhất thế giới sở hữu 10 nhà hàng 3 sao. Henry Smith, chủ sở hữu 1 chuỗi nhà hàng lớn trên thế giới, đồng thời cũng là thành viên hiệp hội sành ăn thế giới. Alice talor- thợ làm bánh hàng đầu thế giới.
Cả 3 người đều không phải hạng người dễ dàng chinh phục.
Nhưng là với người khác chứ không phải là Cầm.
Anh vẫn bình thản đẩy xe vào và chuẩn bị.
Henry Smith hứng thú nói:
- Thật là hiếm có, rất ít người có thể giữ được bình tĩnh khi vào trong này đấy.
Cầm cười nhạt nói:
- Thứ nhất, ta không thần tượng 1 ai trong 3 vị nên hiển nhiên không có cảm giác phấn khích khi gặp thần tượng. thứ 2, món của ta chắc chắn có thể vào vòng trong nên cũng không cần thiết phải lo lắng. Thứ 3, đây mới chỉ là vòng loại, cần gì phải kích động cơ chứ.
Alice dường như rất thưởng thức anh chàng:
- Rất tốt, rất tự tin.hi vọng món ăn của cậu cũng có sức thuyết phục như lời nói của cậu. vậy hôm nay Cầm định mang cho chúng tôi món gì.
- Bánh mì pa tê
- Bánh mì pa tê?
- Đúng, 1 món ăn bình thường ở đất nước chúng tôi nhưng lại là 1 trong những món được đánh giá cao bậc nhất. Hi vọng nó có thể thoả mãn các vị.
- Vậy cậu đến từ Việt Nam ư.
Williams Bryan cuối cùng mở miệng:
- Ta cũng đã đến Việt Nam, đó quả thật là 1 đất nước xinh đẹp( tôn vinh nước mình tý). Đa số người dân cũng rất thân thiện và dễ mến. ta cũng đã ăn thử rất nhiều món ngon ở đất nước đó. Vài món quả thật khiến ta rất khâm phục. Bánh mì pate ta cũng đã ăn rồi. nói thật 1 câu, nếu xét về tính đại chúng thì bánh mì pa tê rất ngon nhưng đó là đại chúng mà thôi. Nhưng nếu chỉ đến mức đó thì ta không nghĩ cậu có thể vượt qua được đâu.
Cầm liếc nhìn Williams Bryan rồi nói;
- Ta không phủ nhận lời ngài nói. Bánh mì pate nói thẳng ra cũng chỉ là kẹp nhân vào trong bánh mì, rất dễ làm, rất rẻ mà lại ngon. Không lạ khi nó là món ăn đại chúng ở quê hương ta. Nhưng như vậy không có nghĩa là nó không thể đạt đến đẳng cấp có thể chinh phục các vị.Ta có thể làm được. Mà món này tốn của ta có lẽ còn chưa đến 20 đô la.
- Vậy sao, hi vọng cậu có thể làm chúng ta bất ngờ đi.
Cầm không nói nữa mà chuyên chú vào làm. Anh cũng chỉ có 5 phút mà thôi. Đầu tiên là rán lại thịt sườn mà anh đã tẩm ướp kỹ. trong khi đó thì nướng qua lại cho nó giòn rồi nhồi nhân. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng cũng như đúng đến từng dây. Khi mà miếng sường vừa chín tới cũng là lúc bánh chín. Tay anh nhanh thoăn thoắt cắt bánh mì, cắt thịt theo tỷ lên vàng rồi xắp xếp 1 cách đều tăm tắp.
Rất nhanh, 3 chiếc bánh mì với nhân ngon lành bày lên bàn cùng với 3 lọ nước sốt khác nhau. Cầm đứng lùi về phía sau rồi nói.
Xin mời.
Williams Bryan là người đứng xuống đầu tiên. Anh đánh giá 1 chút rồi nói:
- Nhìn qua không có chút giá trị trình bày nào. Hi vọng nó đủ ngon. Trước đó 3 lọ nước sốt này là sao.
- Ta cũng không biết khẩu vị của các ngài như thế nào nên chuẩn bị 3 loại sốt, cay vừa, cay, rất cay. Nhưng ta kiến nghị các vị nên ăn thử nguyên vị trước rồi hãy cho sốt vào để cảm nhận sự khác nhau.
- Về cách ăn thì các vị Cầm bánh mì trên tay và cắn. Cắn mạnh vào. Như vậy mới chính xác.Đúng rồi.
Williams Bryan cầm bánh lên và cắn rồi nhai rồi cắn. Lời của Cầm dường như không lọt vào trong tai của người này.
Thấy thế Cầm chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Ngài cũng nên để lại 1 chút để ăn thử với nước sốt đã.
Williams Bryan không nói, 1 bên vẫn nhai trong khi tay thì lấy lọ nước sốt cay. Rải vào và cắn. Mặt của Williams Bryan đỏ lên nhưng không ngăn được vị đầu bếp này tiếp tục ăn.
Rất nhanh, cái bánh đã hết, dù sao Cầm làm nó cũng không to. Trên mặt của Williams Bryan không che dấu được vẻ thỏa mãn và thòm thèm.
Nhưng thân là đầu bếp hàng đầu, khả năng kiềm chế vẫn là rất cao. Hơn nữa món này của Cầm cũng chỉ tùy tiện làm nên không đến nỗi khiến vị này không kiềm lòng được. Bryan không nói lời nào mà về chỗ nhường vị trí cho những người khác.
Alice talor rất nhanh đi lên, cô nhìn Cầm 1 cái thật sâu rồi nói:
- Lần đầu trong cuộc thi này ta thấy Bryan ăn hết cả 1 phần đồ ăn, hơn nữa là 1 phần không hề nhỏ. Xem ra món này không tệ nhỉ.
Cầm mỉm cười nói:
- Cô ăn đi không phải sẽ biết ngay thôi.
Alice talor cầm chiếc bánh lên, mở ra xem phần nhân bên trong rồi nhận xét:
- Dù bề ngoài chỉ là cái bánh mì bình thường nhưng bên trong bố trí cũng không tệ. Mùi xườn nướng rất thơm nướng vừa tới. Nhưng chỉ bằng đó thì ta không nghĩ nó đủ ngon để cho Bryan thất thố. Xem ra vẫn cần ăn thử mới có thể đánh giá chính xác được.
Nàng cầm chiếc bánh lên và cắn. rồi không thể dừng lại. Cái bánh như có ma lực đang mê hoặc nàng, bảo nàng ăn tiếp đi ăn tiếp đi.
Cầm lại không thể không nhắc nhở:
- Đừng quên nước sốt. dù là món gì thì nước sốt cũng đóng 1 vai trò không nhẹ trong 1 món ăn a.
Lần này Alice chọn là nước sốt ít cay.
Và 1 chiếc bánh lại lần nữa bị tiêu diệt trong chốc lát.
Nhìn chiếc bánh cuối cùng 1 chút, cô trở về chỗ nhường cho người cuối cùng đi lên và lịch sử lại tái diễn.
3 chiếc bánh tưởng nhiều nhưng không ngờ lại thiếu.
Cầm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai. Vẫn may anh thừa thời gian nên làm khá nhiều nguyên liệu, có lẽ sẽ đủ để làm vài chiếc nữa cho anh a.
Nhưng trước đó anh cần nhận chiếc tạp dề chứng minh đã.
- Về phần nước sốt ăn kèm thì không phải nói. Nó như bổ khuyết vị còn thiếu cho món ăn này. Nâng nó lên 1 tầm cao mới.
- Ta thật không ngờ ở 1 cuộc thi dành cho những đầu bếp tại gia như thế này lại gặp được 1 món ăn cao cấp như thế này.
- Món này có thể phục vụ tại bất cứ nhà hàng nào.
Tiếp lời của nàng là Henry Smith:
- Phần rau ăn kèm cố nhiên ngon nhưng ta càng đánh giá cao phần nhân. Món này vượt lên tất cả nhờ có phần nhân này. Nói thế nào nhỉ, nó thật hoàn mĩ. Phần pate gan gà mềm mại vừa đủ, nên nếm hợp lý, phần sườn nướng thì vừa tới, mọng nước mà đầy mềm mại. Không có bánh mì thì nguyên phần nhân này cũng có thể vượt qua vòng thi này.
Người cuối cùng lên tiếng là Williams Bryan:
- Ta từng đến qua việt Nam và cũng ăn không chỉ 1 cái bánh mì. Ta có thể khẳng định, cái bánh mì này là cái bánh mì ngon nhất mà ta từng ăn. Phần nhân của nó dù mang nhiều khung hướng món ăn phương tây nhưng chỉ cần cắn 1 miếng người ta lập tức nhận ra đây là bánh mì Việt Nam. Bởi nó có rau thơm bên trong. Rau thơm như 1 mảnh ghép hoàn hảo cho món này, nó khiến cho vị thơm của các loại nhân càng thêm đậm đà, càng khiêu gợi thêm sự thèm ăn trong lòng 1 người.
- Nước sốt thì không có bất cứ chỗ nào có thể chê được. hoàn mĩ.
- Đây là 1 trong những món ngon nhất mà ta từng nếm trong cuộc thì này từ trước đến giờ.
Cầm cúi đầu cảm ơn lời nhận xét của 3 người này. Anh mỉm cười tự tin nói:
- Vậy ta hẳn là nên nhận được cái tạp dề về cho mình chứ nhỉ.
2 người nhìn nhau rồi gât đầu:
- Thông qua.
- ……………….
Nhìn thân ảnh Cầm đi ra, Williams Bryan không khỏi cảm khái:
- Vốn nghĩ cuộc thi này đã xác định được quán quân nhưng không ngờ tự nhiên lại có 1 con hắc mã như thế này. Xem ra cô bé đó có đối thủ rồi đây.
Henry Smith nói:
- Không phải như vậy thì cuộc thi càng thêm có ý tứ hay sao. Dù sao đây cũng là 1 cuộc tranh tài, nếu như mà có 1 người nổi trội hẳn lên thì có lẽ cuộc thi này sẽ không còn ai tham gia nữa.
Alice talor cũng gật đầu đồng ý:
- Trong 1 cuộc thi này có đến tận 2 người có thực lực đạt đến đầu bếp cho 1 cửa hàng 2 sao có lẽ sẽ khiến cho cuộc thi này càng thêm có ý tứ. Chỉ tiếc cho những thí sinh còn lại, có lẽ thật là đen khi họ khi tham gia cuộc thi này. Bọn họ đã chú định chỉ có thể làm nền cho nhân vật chính.
Williams Bryan chốt lại:
- Người tham gia còn rất nhiều. Ai biết còn có ai có thể làm ra những món chất lượng như thế
này nữa không. Do đó bây giờ coi đây là 1 cuộc đua song mã thì có lẽ còn quá sớm đi. Biết đâu ngay sau đây chúng ta sẽ lại có 1 niềm vui ngoài ý muốn.
2 người gật đầu đồng ý cùng chờ mong nhìn về phía cánh cửa chờ thí sinh tiếp theo