Mọi người sững sờ trước câu nói của Cầm. người bố cùng người mẹ thì cảnh giác nhìn anh càng. Chỉ cần anh nói 1 cái gì đó không hợp lý thì chỉ sợ bọn họ mở combat ngay ấy chứ.
Người ta thường nói người trong cuộc thì hay u mê nhưng mà không ngờ cô bé này lại ngược lại. chỉ thấy cô bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn mời ta làm nhân viên quán.
Cầm gật đầu nói:
- Chính xác. Như cô thấy đấy, tôi rất tự tin vào tay nghề của mình nhưng mà rượu ngon cũng sợ ngõ sâu. Quán mà không có khách thì dù tay nghề đầu bếp có tốt đến mấy cũng vô dụng mà thôi. Do kinh tế hạn hẹp ma tôi lại thích 1 quán liền với nhà nên chọn ở đây nhưng mà đúng ý tôi thì có đúng nhưng chỗ này lại là khu dân cư mà không phải là đông đúc cho lắm,đã thế còn hầu như là dân văn phòng quèn. Nhậu thì bọn họ đi đến những quán gần nơi làm chứ ai lại về cái quán hẻo lánh này để nhậu bao giờ.Với lại quán cũng không có hoạt đông quảng cáo này, giá cả lại cao nên rất khó mời chào được khách. Do đó tôi cần 1 hoạt động lớn để mà mời chào khách đến.
- Nhưng sao anh không viết quảng cáo. Công nhận là quán này tồi tàn mà lại bán đắt đúng chuẩn hắc điếm nhưng món ăn ngon không phải bàn. Chỉ cần mời vài nhà báo đến ăn và viết bài là quán đông khách ngay.Tại sao lại cần tôi cơ chứ
- Nếu mà cô không xuất hiện thì có lẽ tôi cũng sẽ làm điều đó. Nhưng cô xuất hiện lại khác. Mĩ thực tạp chí thì hay đấy nhưng mà cũng chưa chắc ai cũng biết đến. Nhưng mĩ nữ thì khác. Ngay từ khi vừa mới nhìn cô, ta đã biết cô là người tốt nhất để quảng cáo cho quán này. Thử hỏi 1 mĩ nữ làm việc cho quán chỉ vì đam mê món ăn của quán thì sẽ ra sao nhỉ. Nhất là mĩ nữ đó tương lai chắc chắn sẽ nổi tiếng. Đảm bảo quán sẽ đông khách cho mà coi. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa không mất tiền quảng cáo vừa làm cho quán đông khách. Thật là 1 ý tưởng mà chỉ có những thiên tài như ta mới nghĩ ra được thôi.
Mọi người triệt để im lặng vì trình tự sướиɠ của mình rồi. Cô con gái khó chịu nói:
- Thế ngươi lấy gì mà chắc chắn ta sẽ làm nhân viên của ngươi. Không nói có được cái gì tốt, nguyên lương lậu thì ta đi làm quản cáo nhiều tiền hơn. Nên biết đống đồ hôm nay ta mua đều là miễn phí hết ddosl Ta đến thử không biết sao bọn họ lại ngỏ ý muốn chụp 1 tấm là tặng hết đống đồ này. Ngươi chẳng lẽ có thê trả cho ta nhiều tiền hơn sao.
Cầm nghe vậy thì xòe 5 ngón tay ra, bên kia thì 1 ngón.
Thấy thế cô gái có vẻ trầm ngâm đó:
- 5000 yên 1 giờ sao. Hơi thấp nhưng mà cũng có thể cân nhắc đó.
Và lập tức cô lại được nhận 1 cặp mắt như là nhìn kẻ ngu:
- 1h làm việc 500 yên( tầm 107.000d), ngoài ra bao ngày 3 bữa sáng trưa tối. Sao, quá ưu đãi phải không.Cô tốt phúc lắm mới tìm được 1 người chủ như ta đó.Nhưng tất nhiên ngày cô phải làm cho ta chí ít 5 tiếng mới có thể nhận được ưu đãi như vậy. Nếu không thì thôi
- Ngươi nói cái gì. Tiền lương như vậy mà muốn mời ta về làm sao.Giá tiền đó chỉ sợ còn thua 1 cửa hàng tiện lợi đó. Ngươi.. ngươi… ngươi nghĩ gì mà ta lại làm cho ngươi với cái giá bèo bọt đó.
- Bởi ở đây có thứ mà cô cần- Cầm vẫn bình tĩnh nói-Làm việc cho tiệm cô có thể nâng cao khả năng giao tiếp, khả năng đánh giá tình huống cũng như là khả năng xắp xếp công việc. Tất nhiên nếu cô đi những nhà hàng khách thì vẫn có thể có được nhưng kỹ năng đó nhưng mà ở đây có 1 thứ mà nhà hàng khác không có. Đó chính là món ăn ngon. Đúng vậy, mọi món ngon sẽ mãi mở cửa chào đón cô.
- Hừ, nói thì hay lắm. Không làm việc ở quán này thì tôi vẫn có thể được ăn ngon ở đây mà. Chẳng lẽ là ngươi định cấm ta vào quán sao. 1 quán mà đuổi khách như vậy thì sao có thể tồn tại được cơ chứ.
- Ồ tất nhiên ta sẽ không làm như vậy rồi. Thân là ông chủ 1 nhà hàng tất nhiên ta sẽ không lấy món ăn ra uy hiếp người khác làm theo ý mình. Đó chỉ là hành vi của ŧıểυ nhân thôi. Nhưng mà tôi có thứ khiến cô sẽ đồng ý.
- Ồ đó là cái gì.
- Súp thế kỷ.
- Đó là.
- Chính là loại súp hôm qua đó. Thật ra, nó chưa hoàn thành đâu.
- Không thể nào, làm sao có thể có món sup nào vượt qua được món súp hôm qua cơ chứ.
- Trên đời không gì là không thể. Món súp hôm qua rất tuyệt đó cũng là món súp tốt nhất mà tôi có thể làm ra. Nhưng mà đó vẫn chưa phải là món súp tuyệt nhất mà tôi nghĩ ra trong đầu. Rồi Cầm đi vào trong bếp lấy ra 1 cái nồi to. Đặp trước mặt mọi người và khẽ mở vung. 1 làn khói lại hiện ra. Cả gia đình lại hồi hộp ngó vào. Và bọn họ lại thấy sững người.
Người cha kỳ quái hỏi:
- Có cái gì đâu, ngươi mang cái nồi không ra đây làm gì.
- Ai bảo nó là nồi không. Ông thử cúi sát lại mà xem đi.
Mọi người nghe vậy thì cũng cúi đầu thật sát. Và lập tức bọn họ thấy mình lạc trong không gian của các loại thực phẩm. Mùi hương khiến người ta trầm mê. Chỉ mùi hương thôi mà đã mãnh liệt như vậy thì không biết mùi vị nó sẽ còn ngon đến thế nào.
Người con gái sau khi ngửi xong thì kinh ngạc kêu lên:
- Đây chính là… món súp hạnh phúc hôm qua kia.
- Đúng đó.
Rồi Cầm lấy 1 cái môi ra và cho vào nồi và múc lên như đang múc không khí vậy:
- Đây chính là món súp do ta dày công chế tạo. Tốn của ta gần 1 tháng trời. Nó đã đạt đến cảnh giới cực cao, trong gần như là không khí. Đó cũng là lý do vì sao mà hôm qua cô mới thấy như có cả khoảng trời sao trong cái đĩa vậy. Nhưng đây không phải là cảnh giới cao nhất mà ta hướng tới. Ta hướng tới là món ăn có thể tự chứa đựng cả kì quan mà không cần đến sự hỗ trợ của thiên nhiên. Và nếu ngươi làm thành viên trong quán thì ngươi sẽ là người đầu tiên có thể nếm thử nó. Ngoài ra 1 điều ta nói thêm nữa đó là món này không bán ra ngoài. Do đó nó cũng không được ghi trong thực đơn.Nếu không phải hôm qua nó vừa mới hoàn thành và ta nổi hứng lên mang ra cho khách nếm thử thì chỉ sợ cô cũng không có phúc đó đâu. À mà tiện nói đến thực đơn thì nếu cô làm việc cho ta thì còn có thêm 1 ưu đãi nữa đó là ăn. Những thức ăn trong thực đơn dù ngon nhưng mà dù sao nó cũng dùng để buôn bán nên tất nhiên không phải là những món quá cầu kỳ mà cầm nhiều thời gian. Do đó nếu cô chỉ làm khách thì mãi mãi không thể nào có thể ăn mấy món như vậy được. nhưng nhân viên thì khác a, khi mà lão bản ta tức cảnh sinh tình mà làm 1 món cầu kỳ hoa lệ thì cô cũng có phần. Cũng chính vì thế mà việc cô gia nhập quán thì cả 2 bên đều có lợi. Tội gì không làm đúng không.
Mọi người nghe Cầm nói xong thì cũng khẽ trầm ngâm. Tuy giá tiền Cầm đưa ra chẳng đáng là gì nhưng cái đáng quý là món ăn a.Những món bình thường mà đã đạt đến mức độ này thì không biết những món cầu kỳ mà anh chàng này làm ra còn ngon đến đâu. Nếu mà ông được mời như thế thì chỉ sợ dù có làm miễn phí ông cũng đồng ý a.
Nhưng người quyết định không phải là ông mà là con gái ông a.Ông cũng không định can dự vào chuyện riêng của con gái của mình. Đó chính là nguyên tắc để tạo nên 1 gia đình ổn định và hạnh phúc.
Cô gái cũng không suy nghĩ quá lâu mà ngẩn đầu lên nhìn Cầm 1 cái thật sâu rồi nói:
- Ta … Không đồng ý….
…………
Vâng sau bao nhiêu miệng lưỡi, main vẫn bị từ chối. Quá đen mà.