- Uy, ngươi đã lấy quần áo cho ta chưa. Chứ ta không thể mặc như thế này đâu.
- Rồi rồi. Đây, của cậu đây “ người lang thang”. MÀ ta thấy ngài mặc bộ này đẹp lắm. Không có ai nhận ra đâu.
- Thôi đi. Bất tiện bỏ xừ được. Như vừa rồi, bị tên kia ức hiếp ta cũng không thể làm gì vì vận động mạnh thì bộ tóc giả rơi xuống là xong đời. May mà có mấy tên dại gái không thì sẽ rắc rối lắm đó. Thật là…
Cuộc đối thoại trên của 2 người con gái. 1 người tất nhiên là vị tiên tử vừa rồi.Còn 1 người là 1 cô gái, khá xinh nhưng đứng cạnh như là 1 người hầu. Chỉ là cuộc đối thoại khá lạ khiến người ta không hiểu mô tê gì.
Nhưng rất nhanh thì mọi thứ đã được giải đáp.
Chỉ thấy tiên nữ lấy cái túi trong tay của cô nàng còn lại và trốn vào 1 chỗ tối. Nếu để ý kỹ thì thấy đó là tiếng thay quần áo.
Chỉ thấy 1 lúc sau, 1 người đàn ông đi ra. Chỉ là bộ quần áo hơi rộng khiến anh chàng trông khá là buồn cười.
Người đó không ai khác chính là Cầm.
Chỉ thấy anh chàng vừa đi vừa ngắm nghĩa và đưa ra nhận xét:
- Bộ quần áo này khá là rông. Nhưng mà thôi, miễn là đồ con trai là được rồi.
Nói rồi đưa cho cô gái còn lại cái túi:
- Đây, trả lại cô. Cảm ơn cô, nếu không có cô chắc tôi cũng không biết làm sao mất. Cảm ơn cô lần nữa, Andrea.
Cô gái tiếp nhận cái túi và khẽ mỉm cười:
- Không sao, dù sao anh cũng cứu tôi 1 mạng.Hơn nữa, anh còn giúp tôi tìm ta người chân chính hợp với mình. Với những điều đó thì thế này đa là gì cơ chứ.
- Không, cứu là cứu. Còn cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn. Dù sao thì tôi cũng có lỗi khi mà đột nhập vào nhà cô mà không xin phép mà.
- Không sao.
- À mà, cô cũng đã xác định quan hệ với Robinson rồi thì sao 2 người không sống cùng với nhau.
- Ai, anh chàng đó quá khờ mà. Anh ấy nói là thân là nam nhân mà sống nhờ nhà phụ nữ là không thể chấp nhận được. Giờ anh ấy đang trong dungeon cố gắng kiếm tiền để có thể mua 1 căn nhà.Đến khi đó anh ấy mới tỏ tình với tôi.Ai, đúng là ngốc mà.
- Nhưng không phải vì sự chân thành đó mà cô mới thích anh ta sao.
- Cũng đúng.
Adrea nở 1 nụ cười ngọt ngào. Không sai, cô gái này chính là Andrea mà Cầm đã cứu từ miệng của bọ cạp hơn 1 năm về trước. Không những đó hắn còn tiện thể se duyên cho cô nàng cùng anh chàng đô vật Robinsơn khiến 2 người đến với nhau.
Thật ra Cầm cũng quên rồi nhưng mà không ngờ nhà mà hắn đột nhập vào lại là nhà của Andrela.
Chi tiết chờ xem hồi tưởng..
…….. Hồi tưởng bắt đầu…………….
Cầm cảm thấy cực kỳ hố cha. Không ngờ mình lại đột nhập vào 1 căn nhà của phụ nữ chứ.
Mất công đột nhâp rồi mà đi ra thì không đặng. hơn nữa cũng chưa chắc hắn có thể tìm đến 1 căn nhà như thế này a.
Liều thôi.
Cầm cắn răng, xem ra chỉ còn cách đó. Trap.
Đúng, thân là 1 thanh niên nghiện net thì từ trap không lạ lẫm gì với Cầm. Thậm chí hắn còn đặc biệt đi học 1 khóa trang điểm để mà sẵn sàng tham gia những sự kiện cosplay cả ở Việt Nam và Nhật. Tiếc rằng chưa có cơ hội thử thì hắn đã xuyên không rồi.
Nhưng mà không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Chỉ thấy Cầm tiến đến tủ quần áo, chọn 1 bộ quần áo pháp sư đơn giản nhất. Thiết trí 1 tý cơ thể rồi mặc lên người. Khá là vừa vặn. Cũng đúng thôi vì tuy rằng bên trong khá cơ bắp nhưng mà người anh chàng nếu mặc quần áo lại trông khác gầy chẳng khác gì là 1 thư sinh vậy.
Mặc quần áo xong tất nhiên là trang điểm. May mà chỉ nhà này xem ra cũng là 1 ŧıểυ thư nên bàn trang điểm cũng có hơn nữa khá là nhiều đồ dùng a.
Cầm kẻ mi tô son đánh phấn..vv… mãi đến 30 phút sau mới khá là hài lòng. Thậm chí Cầm cũng không nhận ra đây là mình ấy chứ.
Nhưng mà có 1 vấn đề. Đó là tóc. Tóc anh chang quen để ngắn không để dài a. Do đó rò ra đường trông nó kỳ kỳ sao ý.
Đang xoắn xuýt khiến Cầm không chú ý có người trong phòng. Chỉ đến khi ánh đèn bật sáng Cầm mới chợt nhớ ra.
Hóa ra chủ nhà cũng không phải đi làm chưa về mà là vừa đi nhưng quên không khóa cả cửa ra vào. Cô nàng vừa về thì thấy 1 thân ảnh trong nhà mình. Lập tức cô vào bắt trộm chứ làm gì nữa.Dù sao cô cũng là 1 mạo hiểm giả cấp 3 hơn nữa còn là 1 pháp sư cực kỳ hiếm thấy a.
Chỉ là khi Andrea mở điện lên thì cô phải sững người lại. vì hiện ra trước mắt cô là 1 thânảnh 1 đại mĩ nữ, không là 1 tiên nữ. So với cô ấy thì Andrea chẳng khác gì 1 con đom đóm cả. Nhưng khi nhìn lên mái đầu ngắn cũn cỡn của con trái khiến cô sững sờ lại. Nghĩ đến việc 1 thằng con trai mặc quần áo của cô,lại còn xinh đẹp hơn cô khiến Andrea cảm thấy không tin được. Cô đỏ hết cả mặt mà hét lên:
- BIẾN THÁI!!!!!!!!!!!!! (Main lại lần nữa thành biến thái nhưng lần này là biến thái thật rồi à nha $^.^).
Rồi gậy phép của cô bắt đầu phun hỏa cầu đánh thẳng về phía Cầm.
Cầm vội né nhưng mà do váy vủng vướng người khiến anh chàng không thể nào không dùng lăn người để né tránh.
Và bằng tốc đọ bàn thờ, Cầm băng qua cả gian phòng đến bịt miệng cô nàng, tay thì khống chế pháp trượng và đẩy cô nàng vào góc tường:
- Ưm.. ưm.. ưm…
Andrea kêu lên trong tuyệt vọng nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm đầy khó hiểu.
Cầm không thèm để ý mà uy hiếp:
- Yên nào. Cô chịu yên lặng ta sẽ thả cô ra. Và ta không phải là biến thái nên cô cũng không được hô loan. Giờ ta sẽ bỏ tay với điều kiện là cô không được hét lên.
- Ưm.. ưm.. ưm…
Andra gật gật đầu và phát ra những tiếng ưm ưm thay cho lời đồng ý.
Thấy thế Cầm mới thở dài 1 hơi rồi mới bỏ tay ra. Nhưng chưa được 1s thì cô nàng đã kêu vang:
- - BIẾN THÁI… CỨU TÔI VỚI.
Cầm hoảng hết cả người vội lấy tay bịt miệng cô nàng lại. im lặng theo dõi kỳ biến. trong khi đó Andrea vẫn ưm ưm liên tục.
May mà dường như mọi người đã vào giấc nồng lại không có ai đi lại qua nên không có ai tò mò đi hỏi.
Yên lặng 1 lúc theo dõi kỳ biến và không thấy gì khác thường. Cầm mới thở dài được 1 hơi. Nhưng giơ phải sử lý cô gái này sao đây.
Cầm cũng không thể đứng mà bịt miệng cô gái này mãi được.
May mà nhờ cô nàng thắp sáng nên Cầm mới có thể thấy rõ cả căn phòng.
Trước nên cho cô nàng này ngồi cố định cái đã.
Nghĩ là làm. Cầm kiếm 1 cái ghế và tròi nghiến cô nàng vào đó. Tất nhiên là có bịt miệng.
Đến lúc này Cầm mới có thời gian xem kỹ lại người con gái này. Lập tức hắn thấy cô gái này khá là quen quen. Dường như đã gặp ở đâu mà quả thật không nhớ được. Lại nhìn cây gậy phép trong tay mình, anh chàng càng thấy quen hơn.
Cầm ngồi suy ngẫm 1 lúc lâu, cô nhớ lại xem rốt cục mình đã gặp cô nàng ở đâu. Chợt Cầm nhớ ra cái gì đó.
Hắn quay sang nhìn cô gái:
- Giờ tôi sẽ mở trói cho cô.Nhưng cô không thể nào la nhớ chưa. Bởi tôi chính là ân nhân của cô, tôi là” người lang thang”
Đúng vậy, không nhớ thì để cô ấy nhớ hộ. dù sao thì trước đó mình luôn lấy danh người lang thang mà. Người cứu có lẽ không nhớ nhưng những người được cứu chắc phải nhớ chứ.
Và y như rằng, trông biểu hiện ngạc nhiên của cô nàng. Cầm nở 1 nụ cười đắc thắng.