Tiếp thu hết thông tin, Cầm không nhịn được mà thở dài 1 hơi. Hiểu biết của anh cũng là quá ít a.
Mà cũng đúng. 2 bên có thể nói đã đánh với nhau không biết bao nhiêu năm, làm sao chỉ hiểu sơ về nhau được chứ.
Anh cảm thấy những suy nghĩ trước đó của mình ngây thơ biết bao. Thật sự trước khi đến đây thì anh vẫn nghĩ mình có khả năng có thể điều hòa ma khí giúp những người này ổn định mà khả năng thành công còn rất cao. Nhưng bây giờ xem ra điều này không dễ chút nào. Anh dù kỳ ngộ và trải qua rất nhiều nhưng sánh được bằng những lão quái vật ở đây không. Đáp án tất nhiên là không. Thế mà bọn họ tốn bao nhiêu năm cũng không thể giải quyết được vấn đề này thì trong vòng 1 tháng Cầm có thể làm được ư? Có lẽ được nhưng khả năng được thấp đi vô số lần.
Chỉ sợ những vị đại lão kia cũng mang tâm lý thử chứ không có đặt bao nhiêu kỳ vọng vào a.
Những người này đưa anh đến đây có lẽ chỉ là để thử nghiệm xem Cầm có thể chịu được ma khí nồng đậm nơi đây, xác định xem những gì anh nói là đúng hay không. Tiện thể xem Cầm có chút tác dụng gì trong việc chữa trị hay không mà thôi.
Buồn cười là anh vẫn nghĩ bản thân mình quan trọng lắm.
Cầm thở dài 1 hơi.
Bây giờ không phải là lúc anh lo quá xa như vậy. Những việc này để đến khi anh có thể chữa lành những người này trước rồi nói sau a.
Nhưng mà tình hình cũng không lạc quan. Lúc đầu Cầm dự định dùng công pháp của mình để điều hòa ma khí trong những người này, khiến 2 nguồn năng lượng này đạt được cân bằng. Theo anh thì việc này với 1 người hiểu 1 chút về âm dương điều hòa như anh thì không khó. Tất nhiên không dễ.
Nhưng với những gì anh vừa nghe về ma chủng thì điều này không dễ làm.
Ma chủng có thể nói có chút linh trí. Mà có thể nói đã hòa thành 1 thể với những người này. Bọn họ có thể áp chế nó nhưng không có cách nào có thể chế phục nó.
Muốn giúp những người này. Anh cần tìm ra cách chế phục con quái vật ẩn đó.
Nhưng chế phục kiểu nào. Chỉ sợ rằng mấy lão gia hỏa kia đã nghĩ ra rất nhiều cách để có thể chế phục ma chủng. thậm chí là dùng cả sức mạnh.
Nhưng xem ra không có tác dụng. Chỉ sợ những người được làm cách đó đều đã bị điên do ma chủng liều mạng rồi.
Anh được cử đến đây hiển nhiên là tìm cách điều hòa khiến cho ma chủng không thành quả bom hẹn giờ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cầm biết vậy nhưng anh quả thật không biết làm cách nào. Ma khí không có linh trí thì anh còn có thể dẫn đa͙σ nhưng mà với ma chủng thì không làm vậy được. Không cẩn thận có thể dẫn đến những ảnh hưởng trái chiều thậm chí là bạo phát.
Cách khả dĩ nhất lúc này có lẽ là dùng nguyên anh đi tiến hành câu thông. Nguyên anh của anh có ma khí nên cũng có thể coi là ma anh, có lẽ có chút tác dụng.
Nhưng coi như có thể câu thông thì làm gì tiếp theo. Mượn nhờ, hấp thụ ma chủng để tạo thành âm dương nguyên anh ư
Thứ cho Cầm nói thẳng, ma chủng cố nhiên là hàng cao cấp nhưng so với bản nguyên của 1 thế giới thì nó vẫn chưa thể so được với bản nguyên của 1 vũ trụ. Cầm dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể bổ đôi nguyên anh. Áp dụng cho những người này thì chỉ có chết mà thôi.
Hay là bồi dưỡng ma chủng thành âm nguyên anh. Có thể sao. Cầm có 2 nguyên anh là do anh bổ 1 nguyên anh gốc tạo thành. Bản chất thì nó vẫn là 1 nguyên anh. Tạo dựng 1 nguyên anh mới quả thật không thực tế chút nào. Mà nguyên anh này lại không bao giờ chịu nghe lời. Bồi dưỡng nó sợ rằng sẽ thành nuôi ong tay áo a.
Quả thật Cầm hiện tại cũng không có bất cứ kế sách gì khả thi cả.
Thở dài 1 hơi. Cầm loại bỏ những suy nghĩ đang làm loạn anh. Những lúc như thế này thì càng nghĩ nhiều cũng càng loạn. Phải tiến hành thử nghiệm, tiến hành thực nghiệm may ra mới có thể tìm ra cách khả thi.
Nhưng trước đó có lẽ cần làm quen với những người ở đây. Dù sao thì có thể chữa khỏi hay không cũng phụ thuộc vào những người này a. Bọn họ không phối hợp thì dù Cầm có cố thế nào đi nữa cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Mà thứ gì dễ dàng kết nối mọi người nhất. Tất nhiên là mĩ thực rồi. Trên bàn rượu người lạ cũng thành a anh em a.
Ngược lại đống thịt của con ma gấu còn thừa sẽ phát huy tác dụng.
Cầm rời khỏi phòng và tìm kiếm. Không thể không nói, tòa lâu đài này khá rộng lại hạn chế tinh thần lực khiến Cầm vất vả lắm mới tìm được 1 gian nhà bếp nho nhỏ. Nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Hiển nhiên những người ở đây đều sớm ích cốc, nấu ăn là điều không cần thiết.
Thật đúng là không biết tận hưởng gì cả.
Câm ca thán 1 tiếng và bắt đầu nấu ăn. Không lâu sau, mùi thơm quyến rũ bốc ra thoang thoảng khắp tòa lâu đài thu hút 1 vài kẻ tiến đến, rồi càng nhiều, càng nhiều. Cuối cùng cả 23 người đều tụ tập lại. Hiển nhiên bọn họ đối với mùi thơm đột nhiên xuất hiện vô cùng hứng thú.
Cũng đúng thôi, dù cho bọn họ ở trên đảo này là tự do nhưng ngươi nghĩ 1 hòn đảo biệt lập giữa biển khơi như thế này thì lấy đâu ra thú vui cơ chứ. Hoặc cũng có thể nói là tiên giới không có quá nhiều thú vui đi. Thứ bình thường giúp tất cả mọi người quên đi thời gian dài dằng dặc là tu luyện. Nhưng những người này lại không dám tu luyện bởi thực lực của bọn họ đại đa số đều để áp chế ma chủng. Phân tâm vào tu luyện hay tập luyện sẽ khiến khả năng ma chủng phát tác càng cao.
Giờ tự nhiên có mùi thơm báo hiệu 1 thứ thú vị không trách bọn họ bị thu hút.
Cầm có thể cảm nhận những người này tiến đến, anh mỉm cười đắc thắng và nói:
- Mọi người chờ 1 chút, mọi thứ sắp xong rồi.
Như anh đã nói, trên bàn rượu người lạ cũng thành anh em, có mỹ thực lại có vài vò tửu ngon khiến cho không khí giữa mọi người trở nên gần gũi rất nhiều. Bọn họ không dùng thực lực áp chế hơi men mà uống đến mức ửng hồng mặt. Không khí tràn đầy vui vẻ và ấm cúng khó có được.
Trong bữa ăn này, Cầm cũng gạn hỏi thêm nhiều điều. Biết được thân phận của mọi người.
Và như anh dự đoán, ở đầy đều là những thiên kiêu 1 thời, trong khi chấp hành nhiệm vụ thì bị ma tộc bắt và trồng ma chủng.
Sau đó được thả ra. Khi trở về, bọn họ đều được đưa đến đây và sinh sống.
nɠɵạı trừ lão tam, những người còn lại đều khá còn trẻ. Chưa đến 200 tuổi. Thời gian bọn họ vào đây cũng khá ngắn, cao nhất mới có hơn 20 năm.
Có thể coi như bọn họ là 1 nhóm mới vào.
Còn những người trước thì… có lẽ không nên nói nhiều.
Chỉ sợ những người này trôi qua không dễ chịu a.
Dù bọn họ đang cười nhưng mà Cầm có thể thất trong mắt bọn họ sự tuyệt vọng vô cùng.
Thật sự những con người số khổ.
Chỉ 1 bữa ăn, Cầm đã biết thêm rất nhiều điều về những người này,
Điều này rất có ích trong quá trình giúp đỡ bọn họ.
Nhưng anh không ngờ anh còn nhận được nhiều hơn thế.
Kết thúc bữa ăn, Lão Tam tìm đến Cầm và nói:
- Ta nghĩ, ngươi có thể cầm thứ này lên tìm người thứ 24 sống trong nhà này.