Rất nhanh, 2 người rời khỏi hầm ngầm, hiển nhiên là vị Diệp Phong này lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra. Chỉ sợ sau lưng kẻ này có cố sự a.
Ra đến ngoài, Diệp Phong quay lại nhìn Cầm rồi nói:
- Như ngươi thấy, những tên ma tộc kia tặc tâm vẫn không bao giờ từ bỏ. Bất cứ người mới nào đi vào chúng vẫn buông lời dụ dỗ. Do đó ta cũng không muốn ngươi tiếp xúc với những kẻ đó. Đừng coi thường khả năng của chúng. Qua vao nhiêu năm như vậy, bàn về khả năng dụ dỗ thì những kẻ này là nhất lưu đó.
Cầm nhìn Diệp Phong và nói:
- Tại sao không giết quách chúng đi cho nhẹ nỡ.
Diệp Phong măt lạnh đi và nói:
- Ta cũng muốn giết những tên này. Nhưng chúng còn có ý nghĩa với tiên giới. Bọn chúng chính là tài liệu quan trọng cho chúng ta hiểu càng nhiều về ma tộc.
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. dù cho bao nhiêu năm như vậy không có tiến triển nhưng mà tất nhiên không thể nào bỏ qua việc nghiên cứu. Do đó dù chúng ta rất muốn phanh thây những tên này nhưng không thể thật sự giết bọn chúng.
Cầm dù cũng đã nghĩ đến đáp án nhưng khi nghe xong thì anh cũng hít 1 hơi. Chỉ sợ tiên giới vẫn luôn âm thầm nghiên cứu về ma giới. Cầm không tin câu nói là không nghiên cứu được gì. Có lẽ cả 2 bên đều đã hiểu cực rõ về nhau. Chỉ là do 2 bên chưa vẫn còn điều gì đó kiêng kỵ mà không làm.
Chỉ sợ việc mà những kẻ kia hi vọng anh làm đó chính là giải quyết 1 trong những điều kiêng kỵ này đi.
Nhưng vẫn có 1 điều mà Cầm thắc mắc:
- Đích xác 1 hòn đảo biệt lập và thần bí như thế này vô cùng thích hợp để giam giữ những kẻ như thế này. Nhưng tại sao lại giam giữ những người bị trồng ma chủng, truyền ma khí vào đây. Ở môi trường này thì không phải khả năng những kẻ này nổi điên sẽ càng cao hơn hay sao. Ta không tin rằng tiên giới không còn nơi nào như nơi này nữa. chẳng lẽ tiên giới không đủ người để mà quản lý cả 2 nơi sao.
Diệp Phong dừng 1 chút rồi nói:
- Điều này thì ta không rõ nữa. Chúng ta có thể nói là quân nhân, việc của chúng ta là phục tùng. Còn việc đưa ra quyết định là do những người lãnh đa͙σ. Nếu ngươi có cơ hội, có lẽ ngươi có thể hỏi những vị cao tầng kia.
Cầm nhìn Diệp Phong và không hỏi nữa. Bởi anh biết dù có hỏi có lẽ cũng không có bao nhiêu tác dụng. Chỉ sợ điều này dính đến 1 số thí nghiệm ghê tởm hay những kế hoạch nào đó mà không thể cho người ngoài biết đến.
Anh cũng đã có những suy đoán nhất định cho bản thân nhưng đó không phải là thứ nên nói lúc này.
Anh lặng lẽ đi theo DIệp Phong vào trong lâu đài. Chỗ anh đứng quả thật không khác gì dưới ngục tối kia là bao. Vẫn là những căn phòng khóa kín, vẫn là những người đứng canh cổng. Chỉ là nơi này nhiều ánh sáng hơn, nơi này được chăm sóc chỉnh chu hơn. Hiển nhiên những người được giam giữ ở đây cũng không phải là tội phạm.
- Như ngươi thấy, nơi này là nơi giam giữ những người anh hùng của chúng ta bị ma tộc bắt được, truyền ma khí, trồng ma chủng. bọn họ đều trở nên điên loạn.Trở thành 1 mối nguy cho tiên giới. Nhưng dù sao bọn họ cũng là vì tiên giới mà bị như vậy. Chúng ta tất nhiên sẽ không thể giết bọn họ. Dù có 1 tia cơ hội chúng ta vẫn muốn cứu chữa cho bọn họ. Nhưng để tránh cho những người này gây ra những tai nạn cho tiên giới. Không thể không giữ bọn họ ở đây và trông coi. Nghiên cứu bao nhiêu lâu nhưng không có tiên triển. Chúng ta vẫn chưa thể nào hiểu sâu sắc về ma khí. Cũng không thể nào cưỡng ép loại bỏ ma khí vì có thể giết bọn họ. Nhưng ngươi xuất hiện. Hi vọng với sự xuất hiện của ngươi thì bọn họ sẽ có cơ hội.
Dọng nói của Diệp Phong đầy bi thiết, tràn ngập tình cảm khiến người ta không nhịn được mà cảm động và đồng cảm những người này.
Nhưng Cầm cũng không phải là thanh niên tuổi trẻ máu nóng. Dù nếu tính tổng thời gian anh trải qua đến giờ chưa đến trăm năm nhưng mà những việc anh trải qua quả thật nhiều lắm. Nếu như anh dễ dàng bị những lời dụ dỗ lộ liễu này làm cảm động thì có lẽ anh sống uổng rồi.
Cầm không tin tất cả những người bị trồng ma chủng đều được đưa đến đây. Nếu không nơi này không nhỏ như thế này. Chỉ sợ những người được đưa đến đây không phải thiên tài thì cũng có bối cảnh. Chí ít thì bọn họ cũng có điểm gì đó còn tác dụng. cái gì mà không thể phụ những người hùng. Hoàn toàn là nói cho có.
Đúng lúc đó, 1 tiếng gào vang lên kèm theo đó là ma khí bộc phát.
Diệp Phong biến sắc:
- Không ổn rồi, phòng số 3 có bộc phát.
Bỏ mặt lại Cầm ở đó, Diệp Phong xông đến, ngay sau đó từng thân ảnh tiến đến.
Cầm cũng tò mò mà tiến đến xem. Chỉ thấy trong phòng là 1 nam thanh niên đang gào lên đầy đau đớn. Từ người hắn, ma khí không ngừng tỏa ra khiến nồng độ hơi đề cao 1 chút.
Tình hình hiển nhiên vô cùng nguy hiểm.
Nhưng những người ở đây không có chút nào hoảng loạn. Hiển nhiên tình trạng này bọn họ cũng đã gặp nhiều lần rồi. Những người này thuần thục áp chế thanh niên này và lấy ra 1 viên đan dược đút cho người này.
Hiệu quả đến tức thì, ma khí dần dần bớt cuồng bạo đi, vẻ thống khổ bớt đi và hắn lâm vào hôn mê.
Tình trạng cũng theo đó được khống chế lại.
Diệp Phong thở dài 1 hơi, đi ra chỗ Cầm và nói:
- Như ngươi thấy đó, những người này thường xuyên bị ma khí nhập thể mà điên loạn, tiến vào bạo phát. Mỗi lần vậy, những đứa nhỏ này đều trải qua sự thống khổ mà chúng ta vô pháp có thể tưởng tượng. Ta biết nếu ngươi có thể chữa cho những người này thì có lẽ bọn họ sẽ phải đi vào những hiểm cảnh, đi vào những nơi nguy hiểm. Nhưng mà tin ta đi, so với việc sống lay lắt ở đây, thường ngày bị những cơn đau dằn vặt chết đi sống lại.
- Được rồi, đi thôi. Còn 1 nơi nữa ta muốn ngươi thăm quan.
Diệp Phong lại dẫn Cầm đi xuyên quan từng dãy hành lang dài, đi đến 1 khu vực biệt lập nhưng mà độ rộng lớn không thua gì lâu đài kia.
Diệp Phong nhìn Cầm và nói:
- Đây là khu vực đặc biệt. cũng
là nơi ngươi sẽ ở lại. Nơi này chứa những người có thể chữa trị nhất. bởi vì bọn họ là những người còn ý thức.
Cầm đi theo Diệp Phong tiến vào. Nơi này so với ngục giam thì càng giống 1 ngôi nhà hơn. Không có những cánh cửa sắt lạnh tanh, không có những người lính đứng canh giữ. Quả thật nơi này có thể coi như thiên đường so với những thứ ngoài kia.