Khí trời bây giờ rất tốt, mặc dù là mùa đông, nhưng mặt trời ló dạng, ánh sáng ấm áp chiếu lên vườn hoa to như vậy, ngay cả cỏ nhân tạo cũng phản ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái toàn thân.
Nơi này là một trung tâm điều dưỡng tư nhân bên trong hồ nằm ở thành phố Đài Bắc, diện tích rộng lớn, phục vụ và thiết bị đều cao cấp nhất, đặc biệt cung cấp cho khách hàng ở trên đỉnh kim tự tháp sử dụng, người được đưa đến nơi này nhận chăm sóc, phần lớn có bối cảnh rất tốt.
“Mẹ, đây là dâu tay mẹ thích ăn, con rửa sạch rồi, nào, há miệng ra.” Trong vườn hoa, Lạc Dĩ Phương ngồi trên ghế đá, cầm một trái dâu tây đỏ tươi đưa lại gần khóe miệng mẹ, dịu dàng dụ dỗ.
Chu Nhã Viện ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, hai mắt không có tinh thần rũ xuống, vốn không biết thần trí ngao du đi nơi nào, mà tình huống như vậy của bà, đã kéo dài thật nhiều năm.
“Mẹ, trái dâu này thật xinh đẹp, hơn nữa rất thơm, mẹ ngửi xem.” Lạc Dĩ Phương giơ trái dâu tây lên mũi mẹ, tiếp tục dỗ dành, “Mau há miệng nào, thật sự ăn rất ngon, con vừa mới trộm vài trái, mẹ mà không ăn, sẽ bị con ăn sạch sẽ.”
Lông mi của Chu Nhã Viện giật giật, khi dâu tây một lần nữa đặt lên khóe miệng bà thì cuối cùng có động tĩnh, rất chậm, chậm rãi hé môi, ngoan ngoãn để con gái đút bà ăn trái cây.
Lạc Dĩ Phương vui sướиɠ cười, dùng giấy lau cẩn thận cho mẹ, lại đưa trái dâu tây thứ hai lên cho ăn.
Hai mẹ con lẳng lặng ngồi dưới ánh mặt trời mùa đông một lát, sau khi ăn xong trái cây, Lạc Dĩ Phương dịu dàng vén tóc trên trán cho mẹ, tóc vốn đen thui xinh đẹp đã mất đi sáng bóng, cô quyến luyến cầm lấy, trong lòng hơi buồn phiền.
Lắc lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra thời gian này.
“Thời gian này cha rất bận, ngày hôm qua dfienddn lieqiudoon phó tổng giám đốc Lý tới nhà tìm cha, con nghe lén được bọn họ nói chuyện, dường như có một tập đoàn xuyên quốc gia ở Hương Cảng, không biết vì lý do gì, cố ý đối đầu với công ty Khánh Phú của cha, đã cướp đi rất nhiều mối làm ăn từ trong tay cha, cho nên cha... Tương đối không có thời gian đến thăm mẹ.”
Trên thực tế, những năm gần đây số lần Lạc Khánh Đào tới thăm vợ, dùng năm ngón tay có thể tính xong.
Lạc Dĩ Phương cố gắng lên tinh thần, nhéo tay mẹ cười nói: “Chẳng qua con sẽ thường xuyên tới, tiện thể mang chút đồ mẹ thích ăn. Đúng rồi, gần đây có một công ty bách hóa bán dâu tây Đại Phúc, nghe nói ăn rất ngon, thời sự trên ti vi cũng đi phỏng vấn, lần tới con mua, chúng ta cùng ăn xem...”
Chu Nhã Viện vẫn giữ tư thế ngồi như cũ, không có phản ứng gì, nhưng Lạc Dĩ Phương không cảm thấy nản lòng. Có thể nói chuyện như vậy cho mẹ nghe, cô đã cảm thấy hạnh phúc - nho nhỏ, hạnh phúc nho nhỏ, tầm thường như thế, lại có thể làm ấm áp lòng cô.
Cô nói tiếp, “Còn có, ngày hôm qua con có đi chọn mấy cuộn len, định đan một cái áo choàng hơi dày một chút cho mẹ, lần sau khi tới, con sẽ mang một cái tới... Đúng rồi, hôm nay Ôn Hinh vốn định đi cùng con, nhưng tạm thời trong nhà cô ấy có chuyện, buổi tối còn phải dừng dạy may, cho nên không có cách nào.”
Cô dừng lại một chút, bao tấm chăn trên đầu gối mẹ kín thêm, còn nói: “Mẹ, con lén nói cho mẹ biết một chuyện, Ôn Hinh có một người rất tuyệt ngưỡng mộ, cũng thường tặng hoa, mỗi lần người đàn ông kia xuất hiện, Ôn Hinh lại đỏ bừng cả mặt, đùa vui lắm...”
Đột nhiên, nụ cười nhàn nhạt bên môi cô đông lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn lại cao thâm khó lường của đàn ông.
Cô cũng không phải giống vậy chứ? Chỉ cần người đàn ông nào đó xuất hiện, cô cũng không kiềm chế được mà mặt đỏ lên...
Oh, không muốn, không muốn, cô và anh hoàn toàn không thể!
Có một đêm triền miên kia còn chưa đủ sao?
Cô làm quyết định to gan nhất đời này, lên giường cùng một người đàn ông biết chưa tới hai ngày, buông thả linh hồn trong ngực anh, nếm tư vị thiên đường thiêu đốt.
Như vậy còn chưa đủ sao? Haizzz... Tại sao cô có thể có lòng tham không đáy như vậy?
Khi Lạc Dĩ Phương rơi vào trong suy nghĩ rối loạn, như thế nào cũng không rõ thì một bóng đen cao lớn đột nhiên ngăn cản ánh sáng, bao trùm lấy cô.
Lạc Dĩ Phương nghi ngờ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đợi đến khi thấy rõ đối phương, không khỏi ngẩn ra.
“Tôi tìm em thật vất vả.” Mắt Đường Liệt nhìn xuống cô, đôi tay tiêu sái nhét trong túi quần jean.
Lạc Dĩ Phương sắp hôn mê, hoàn toàn không chuẩn bị tâm tư sẽ gặp được anh ở đây.
“Anh... Sao anh biết đến chỗ này?”
“Bởi vì em ở chỗ này, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là tới nơi này.” Anh giống như đang chơi trò hỏi gì đáp nấy với cô, đáp thật suôn sẻ.
Thời gian hai người xảy ra quan hệ thân mật đã qua ba ngày, Lạc Dĩ Phương biết mình nhát gan, mặc dù trong lòng đều là anh, đầy trong đầu đều là anh, cũng không dám gặp lại anh.
Ba ngày nay, cô mất rất nhiều cố gắng, cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả hết giờ dạy đan cũng lựa chọn trộm chuồn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chạy từ cửa sau phòng học.
Cô sợ mà!
Sợ nếu như dính dáng tiếp, sẽ càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.
Lực hấp dẫn giữa cô và người đàn ông này, mãnh liệt đến mức khiến cho toàn thân cô sôi trào, một khi trầm mê tiếp, sẽ không có khả năng tỉnh táo.
“Nhưng anh... Làm sao anh biết được em ở đây?”
Đường Liệt nhếch mày rậm lên, khóe môi hơi vểnh, “Tôi nói rồi, chỉ cần là chuyện tôi muốn biết, cho dù như thế nào cũng sẽ điều tra được.” Ánh mắt của anh dời về phía người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn, trong lòng sáng tỏ, nhưng vẫn bình thản hỏi: “Em thường tới nơi này chăm sóc mẹ em?”
Mặt Lạc Dĩ Phương đỏ lên, cúi mắt, đặt tay mẹ vào trong chăn, lúc này mới trả lời: “Trong viện dưỡng lão có nhân viên chuyên nghiệp trông chừng chăm sóc cuộc sống thường ngày của mẹ, mỗi lần em tới, cũng chỉ có thể làm là đẩy mẹ đi ra ngoài một chút, nói chuyện cho mẹ nghe, mang đồ mẹ thích ăn cho mẹ, em... Em làm cũng không tốt...”
Nhìn chăm chú vào ánh mắt trầm xuống của cô một chút, nhưng vẻ sắc bén trong nháy mắt lập tức bị che kín, giọng Đường Liệt mang theo cười nói: “Em không thay tôi giới thiệu một chút sao?”
“Hả?!” Lạc Dĩ Phương chớp chớp cặp mắt đẹp.
Đường Liệt nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ của cô một cái, tự động ngồi xổm xuống trước mặt Chu Nhã Viện, nhếch miệng mà cười cười, theo đó tự giới thiệu bản thân.
“Mẹ Lạc xin chào ngài, cháu tên là Đường Liệt, Đường trong Đường triều, Liệt trong liệt tửu, cháu năm nay ba mươi ba tuổi, công việc... Ừmh, coi như ổn định, thu vào không có trở ngại, nuôi nổi bà xã và con. Cá tính của cháu dễ chung đụng, yêu thích động vật nhỏ, trừ bình thường thích uống chút rượu ra, không có ham mê xấu khác, cháu thích Dĩ Phương, Dĩ Phương cũng vô cùng yêu thích cháu, chúng cháu đã ở chung với nhau -”
“Đường Liệt!” Lạc Dĩ Phương không để ý đến phong phạm thục nữ kêu to thành tiếng, quả thật không thể tin được da mặt của anh lại dày như vậy. “Anh... Anh không được nói lung tung trước mặt mẹ em, em, em mới không có vô cùng yêu thích anh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến như cà chua chín muồi, mắt đẹp trừng đến vừa sáng vừa tròn.
“Không có sao?” Anh xấu xa nhếch môi.
“Không có.” Cô dùng sức lắc đầu.
“Thật sao?”
“Thì, là có.” Đáng ghét!
Đường Liệt đột nhiên đưa tay cầm một bàn tay mềm của cô, lòng bàn tay ấm áp dán chặt lên mu bàn tay mịn màng của cô, mang theo nét mặt dung túng lui một bước nhỏ.
‘Được rồi, là tôi thích em vô cùng di3n~d@n`l3q21y d0n yêu thích, thích đến ngay cả trong mộng cũng nghĩ tới em, một khắc cũng không thể quên được, vậy được rồi chứ?”
Toàn thân Lạc Dĩ Phương nóng lên, cảm giác mình cũng sắp “Chín”.
“Anh... Em không nghe anh nói hươu nói vượn.” Cô vội vàng rút tay nhỏ bé về, ổn định nhịp tim không ổn, hít sâu một hơi mới đứng lên.
Lúc này, một hộ lý trẻ tuổi đến gần, muốn tiếp nhận việc chăm sóc Chu Nhã Viện, đẩy bà về phòng nghỉ ngơi.
“Lý ŧıểυ thư, vậy nhờ cô rồi, nếu có chuyện gì, xin gọi điện thoại cho tôi.” Lạc Dĩ Phương tạm thời không để ý đến người đàn ông khiến cho tâm thần cô đảo loạn, cẩn thận dặn dò nhân viên hộ lý.
“Không thành vấn đề. Lạc ŧıểυ thư, xin cô yên tâm.”
Sau khi nhận được bảo đảm, Lạc Dĩ Phương cúi xuống hôn nhẹ lên mặt mẹ, nói lời từ biệt với mẹ, sau đó mới để cho nhân viên hộ lý đẩy xe lăn, nhìn hai người vào phòng.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình, thân thể rụt lại một cái, tay trắng nõn theo bản năng ôm lấy mình.
Ngay sau đó, mùi hương dễ ngửi ấm áp bọc lên người, cô hơi ngẩn ra, phát hiện Đường Liệt đã cởi áo khoác choàng lên vai mảnh khảnh của cô.
“Anh...” Cắn đôi môi đỏ mọng, cô yên lặng nhìn anh, trong lòng loạn hơn rồi.
“Tôi như thế nào?” Đường Liệt đùa với cô, “Tôi làm sao lại tri kỷ như vậy, tốt như vậy, đúng không?”
“Anh anh... Anh da mặt dày mới là thật.” Haizzz, tình nhân giống mà không giống liếc mắt đưa tình ở đây? Lạc Dĩ Phương giống như tâm loạn như ma, cũng không cách nào bỏ qua được mùi vị ngọt ngào tràn ra từ lồng ngực.
Đường Liệt vui vẻ bật cười, rất tự nhiên thay cô khép chặt áo khoác, tiếp đó lại như chuyện đương nhiên cầm tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi ra ngoài.
Gương mặt Lạc Dĩ Phương ửng hồng, thử rút tay mềm về, nhưng anh vốn không định buông tay.
“Cha em không ngừng nɠɵạı tình, nuôi không ít vợ nhỏ ở bên ngoài, mẹ em không chịu nổi mới biến thành dáng vẻ này, phải không?” Anh hỏi hết sức bình tĩnh, giống như đã sớm biết được đầu đuôi sự việc.