Tối đến, tại phòng chỉ có 2 người cùng soạn đồ, Nam Vũ rất ân cần và chăm chỉ
- Chị ơi ! nhà này có mấy người ạ ?
Yến Nguyệt khẽ im lặng một hồi lâu
- Nếu tính luôn cả chị và em thì 5 người
Nam Vũ vui vẽ trả trời
- Em muốn gặp họ để làm quen với họ quá
Yến Nguyệt lập tức nói ngay với ánh mắt đầy căng thẳng
- Không được, ngoài Phong Thiên Kiệt ra thì 2 người còn lại em không nên tiếp xúc nhiều. Kể cả Phong Thiên Kiệt em đừng quá thân mật với hắn
Nam Vũ có chút buồn nhưng anh vẫn giữ lễ phép
- Dạ em biết rồi ạ
Bỗng cửa phòng mở. Một giọng nói chói tai vang to
- Này, mày lôi cái thứ rác vào đây làm gì ? một mình mày chưa đủ làm dơ nhà à
Nam Vũ đứng lên, cuối chào lịch sự
- Em chào chị ạ, em tên là Ngô Tình Nam Vũ
Nam Vũ vẫn chưa biết nhận thức hoàn cảnh, cậu không hề biết đâu là người tốt đâu là người xấu
Đương nhiên kẻ nói chói tai đó không ai khác chính là Võ Hạ Như, khi Nam Vũ đứng chào thì cô hành động như kẻ thiếu học, Võ Hạ Như dùng chân đá vào những bộ đồ mà công sức Nam Vũ xếp nãy giờ
Tại sao Yến Nguyệt lại ngồi im như thế ? đương nhiên là cô ấy sẽ không để yên cho Võ Hạ Như, vì không muốn Nam Vũ sợ hãi nên cô đành nhịn
Võ Hạ Như quát to
- Biến nhanh đi
Giới hạn chịu đựng của Yến Nguyệt rất kém, cô đứng lên với vẻ bình thản từng bước lại gần Võ Hạ Như
- Cô muốn tôi đóng vai ác chứ gì ?
Võ Hạ Như can đảm nói khẽ
- Đâu diễn cho tôi xem nào
Tay Yến Nguyệt dần chạm đến cổ của Võ Hạ Như, chớp nhoáng cổ của Võ Hạ Như nằm gọn trong bàn tay trái của Yến Nguyệt, dần tay trái của Yến Nguyệt bóp mạnh, Võ Hạ Như phản xạ cầm tay Yến Nguyệt bỏ xuống nhưng cô làm không được sức cô yếu so với Yến Nguyệt
- Cảnh cáo cô đấy, dám đụng đến em trai tôi thì cô chỉ có lối chết
Võ Hạ Như vừa đau vừa nói
- Cô dám sao
Yến Nguyệt nhếch môi cười khẩy
- Không có chuyện gì là tôi không dám, kể cả giết cô
Võ Hạ Như có chút sợ hãi liền đẩy mạnh Yến Nguyệt một mạch đi ra khỏi phòng. Nam Vũ không khỏi ngơ người
- Chị ơi ! ....
- Nam Vũ đừng có mà thân mật với cô ta đó kể cả Phong Thiên Kiệt và một người nữa là Trịnh Cúc Tử em nhớ chưa
Nam Vũ có chút dập dừng
- Nhưng tại sao vậy chị ?
Yến Nguyệt xoa đầu vẻ nâng niu Nam Vũ
- Họ đều là người xấu
Tại nhà Lệ Châu Hà
Nam Vũ lóe sang mắt vẽ ngỡ ngàng
- Nhà ai vậy chị ?
Yến Nguyện mỉm cười vô tư
- Nhà bạn chị
Nam Vũ tinh nghịch vui vẻ đùa nghịch với anh vệ sĩ đứng trước cửa, trông anh vệ sĩ khá nghiêm túc dù Nam Vũ có quậy phá anh như thế nào thì anh vẫn luôn nghiêm chỉnh. Nam Vũ vui vẽ đùa giỡn
- Chú ơi, cháu phá chú sao chú đứng im vậy ?
Một hồi lâu anh vệ sĩ cuối cùng cũng chịu thua Nam Vũ và trả lời
- Này cậu, tôi lớn hơn cậu có 3 tuổi thôi đấy
Nam Vũ ngưng hành động chọc phá anh vệ sĩ, cuối thấp người
- Em xin lỗi em không biết
Lệ Châu Hà và Yến Nguyệt cười phá lên
- Này Yến Nguyệt em cậu lúc nào cũng trẻ thơ thế sao ?
Yến Nguyệt từ cười nhanh chóng chuyển sang vẻ lo lắng u buồn
- Đúng vậy
- Theo như mình biết thì em cậu đó có vẻ ...
Lệ Châu Hà có hơi ngập ngừng. Yến Nguyệt cũng một phần nào hiểu cô đang định nói gì
- Đúng vậy, bên đó em mình không sống sung sướng như mình nghĩ, mình tưởng nó sẽ mạnh mẽ nhỡ ra thì lại yếu đuối rụt rè. Luôn bị các bạn ăn hiếp và sai khiến, nó chỉ nghe và làm theo như một đứa ngốc
Lệ Châu Hà đặt tay lên vai Yến Nguyệt an ủi
- Vậy cậu tính làm gì với bọn họ
Yến Nguyệt thở dài
- Mình sử lý hết bọn họ rồi
Bỗng nhiên không khí lạnh dần đi, lạnh đến mức nỗi cả da gà
- Nam Vũ à hạ máy lạnh xuống đi
À ra Nam Vũ tinh ranh phá máy lạnh -,-
--------- Hết Chương 18 --------
Chátttttt
Nam Vũ ôm mặt rưng rưng
- Chị ơi
Giọng nói đầy hung bạo lớn tiếng
- Tao không phải chị mày, từ ngày mày vào cái ngôi nhà này là tao đã thấy chướng mắt rồi
Từ xa tiếng vang lên
- Này Võ Hạ Như
Võ Hạ Như đã đánh Nam Vũ để xem Yến Nguyệt sẽ làm gì mời mọi người đón xem chương sau
~ Lề vì lo thi tuyển sinh nên đã bỏ bê truyện thành thật xin lỗi các bạn