Buổi sáng tinh mơ, ánh mắt trời chiếu sáng ấm áp như sưởi ấm cái se lạnh sáng sớm
Võ Hạ Như ngáp ngắn ngáp dài lại vỗ người Yến Nguyệt. Đôi mắt híp nhỏ
- Này cô Ngô dậy mau! Trễ rồi đó
Cả đêm qua, Yến Nguyệt khó mà ngủ được, cô bé chỉ chợp mắt được 1 tiếng nhưng lại vẫn tỉnh táo hơn cả Võ Hạ Như
Bước xuống lầu quay nhìn về phía nhà bếp, thấy bàn ăn rất sang trọng, Phong Thiên Kiệt đang ngồi đọc báo sáng, thức ăn trên dĩa còn chưa đặt lên hết bàn. Cả hai cùng lại bàn ăn ngồi chờ thức ăn dọn sẵn cùng lúc đó Trịnh Cúc Tử bước vào bàn thưởng thức với bữa ăn sáng
Phong Thiên Kiệt hạ tờ báo đang đọc dở dang, vừa ăn vừa chăm chú nhìn Yến Nguyệt khẽ suy nghĩ, ánh mắt anh chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Yến Nguyệt. Cô cảm nhận được ánh mắt đó, cô lườm nhìn mắt Anh thì bỗng trái tim cô đập mạnh lên khiến cô nhớ tới cảm giác Phong Thiên Kiệt ôm mình
Yến Nguyệt ăn xong đặt đũa xuống lạnh lùng đứng dậy, nhanh chóng đưa lưng về phía bàn ăn bước đi
- Yến Nguyệt
Lời nói khiến cô khẽ dừng lại
- Để ta đưa con đi học
- Tôi không rảnh đợi, hãy nhanh đi
Chiếc xe Abarth có logo hình con bọ cạp được chắn bởi tấm màu đỏ và vàng rất ấn tượng và sang trọng, ánh nắng chiếu sáng làm bật lên vẻ thượng lưu. Chiếc xe dừng bánh tại trường khiến cho tất cả các phụ huynh và học sinh trầm trồ chú ý. Yến Nguyệt và Võ Hạ Như bước xuống xe
- Yến Nguyệt, Võ Hạ Như hai đứa học tốt
Võ Hạ Như nhanh nhảu trả lời
- Ba Phong làm việc vui vẻ ạ
Phong Thiên Kiệt có chút hài lòng về Võ Hạ Như mắt anh nhìn đến Yến Nguyệt mong chờ một cái gì đó
- Ông làm việc thật tốt đấy
Phong Thiên Kiệt nghe được trợn tròn mắt. Trái tim anh đập mạnh dần. Cái gì? anh có nghe lộn không con bé chúc anh đi làm tốt, sóng lưng anh lạnh rung đi. Anh hít sâu nắn nót 2 chữ
- Cảm ơn!
Cô tiếp nhận lời nói nhưng không trả lời xoay người đưa lưng về phía anh bước dần vào lớp. Trong giờ học khá buồn ngủ nên cô đã thiếp đi rất ngon lành.
Tan học vô cùng Võ Hạ Như đứng chờ ở cổng trường. Bỗng từ xa có một chiếc xe hơi láng bóng nổi bật, chạy đến trước mặt cô và dừng lại, cánh cửa chính dần mở ra. Một người đàn ông thanh lịch và cao khoảng chừng 1m90 bước ra với vẻ sang trọng anh ta mặt áo thun màu xanh rêu lộ ra hình xăm bông hoa và xương quai xanh đầy quyến rũ, quần anh mặt vải kaki lửng trông ra vẻ công tử, tóc anh mượt nhuộm trắng, ngoài ra anh chọn phụ kiện đơn giản đó là mắt kính ngố trông khá sành điệu. Anh ta tiến tới gần Yến Nguyệt nhếch môi khẽ cười lạnh lùng tỏa ra sức hút đẹp trai. Yến Nguyệt khóe môi giật giật cười phì ra
- Này Lưu Mã Nhượng anh tính đến đây bắt cóc chúng tôi nữa sao?
Anh nheo mày lại cảm thấy tổn thương khi trong mắt con nít coi anh là kẻ bắt cóc. Anh vịnh chặt vào xe tay bỏ vào túi quần
- Đâu phải đến đây vì lí do đó
Yến Nguyệt nghe được nhưng không quan tâm lí do anh đến đây cả hai nhìn nhau cả buổi chợt tiếng chuông điện thoại của Yến Nguyệt reo lên, cô cầm lên không hề nhìn số nhấn chọn để lên tai, cô không Alo! hay hỏi là ai chỉ im lặng
- Yến Nguyệt hôm nay ta bận các con tự bắt xe buýt về nhe và nhớ cẩn thận
Ngắn gọn 1 từ đơn giản nhưng đầy lạnh lùng
- Dạ Võ Hạ Như có chút tò mò
- Ai vậy?
Yến Nguyệt khẽ thở dài
- Ông Phong bận kêu chúng ta tự bắt xe.
Võ Hạ Như lo lắng
- Vậy giờ ta làm sao
- Đi bắt xe buýt thôi
Có gì đó sai sai mấy đứa nó đứng nói chuyện không hề để í tới và quan tâm tới Lưu Mã Nhượng đang đứng đó chợt cơn gió lạnh thoát qua anh, khóe môi anh giật giật
- Này 2 đứa bộ không thấy ta sao?
Yến Nguyệt nhìn Lưu Mã Nhượng hồi lâu
- Có chưa, anh còn sống chứ có chết đâu mà không thấy.
Lưu Mã Nhượng thờ thẫn mặt ra
- Hay là để ta chở 2 đứa
Yến Nguyệt lườm anh
- Có ý định bắt cóc không đó
Anh chợt dực mi đậm dùng lực la to
- Này ranh sao cứ nghĩ xấu về Lưu Mã Nhượng ta hoài vậy chứ
Yến Nguyệt cười phì ra, cô đã phải cố gắng kìm nén chứ không thôi là đứng cười mãi lần đầu tiên cô cười một cách thoải mái như thế.
Trên xe không khí khá thoải mái, cô trầm ngâm nhìn ra cửa. Lưu Mã Nhượng quay sang nhìn cô
- Yến Nguyệt tôi hỏi này tại sao lúc em nhắm tôi khoảng cách, cự li và cách cầm của em, chỉ cần bóp còi là em có thể giết tôi được sao em lại lệch sang bắn bóng đèn?
Cô nhếch môi khẽ cười
- Vậy tại sao lúc anh kề dao sát tôi mà không giết tôi?
Anh khẽ cười, cô nói thêm
- Là tôi chưa muốn giết anh
Anh đột nhiên lạnh băng, lông mày khẽ giật nhẹ
- Đừng thế với tôi chứ
Yến Nguyệt mỉm cười sau đó lại trở về ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Đối với Lưu Mã Nhượng dù Yến Nguyệt có giỏi gấp mấy anh có thể giết bất cứ khi nào nhưng tại sao anh luôn tôn trọng cô, khiêm nhường mọi thứ cho cô. Bởi chính vì thế Yến Nguyệt xưng hô với anh một cách lễ phép, còn khi cô gặp được Phong Thiên Kiệt dù hắn ta có là người nuôi cô dù hắn ta có là người ngọt ngào với cô nhưng trong lòng cô mách bảo hắn không an toàn phải giữ khoảng cách.