Cô nhìn thấy trên tay anh, trải dài những vết thương lớn nhỏ không đồng đều, nhịn không được thở dài một hơi, nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ màu lam có hình hoạt hình, mày không khỏi hơi chút thả lỏng.
Không nghĩ tới đồng hồ mà cô tặng anh, còn mang ở cổ tay của anh.
“Ai bảo anh bị thương!” Cô đã sắp biến thành ŧıểυ y tá, bên trong tuí sách đều tràng bị đầy đủ loại dược phẩm cấp cứu, chứ không phải giống như những cô gái cùng tràng lứa của cô, chứa kem dưỡng da hoặc đồ tràng điểm.
“Vết thương nhỏ, không đáng bận tâm. Em đi học nhanh đi, nếu không ba em sẽ mắng tôi dạy hư em.”
Anh đem tất cả dược phẩm đều nhét vào túi sách của cô, thô lỗ cầm lấy cánh tay của cô, bước về hướng trường học của cô.
“Khoan......”
“Kêu cái gì!” Anh nhịn không được quay đầu, trừng cô liếc mắt một cái.“Em chỉ mới học trung học, dám trốn học sao? Hơn nữa em là cô gái được dạy dỗ nghiêm ngặt, trốn học bị cảnh cáo là chuyện mất mặt đến mức nào.” Ở trong lòng anh, cô vẫn luôn luôn hoàn mỹ không tỳ vết, bởi vậy không thể để cho cô có bất kì vết nhơ nào.
“Vậy còn anh?” Thanh âm của cô tinh tế mềm nhẹ, giống âm điệu tao nhã, thẳng tiến vào lòng anh.“Năm nay anh rốt cuộc có thể tốt nghiệp hay không?”
“Liên quan gì đến em!” Sắc mặt anh nóng hồng, cũng may làn da ngăm đen, nhìn không ra.“Tôi có thể tốt nghiệp hay không cùng chuyện em trốn học hay không là hai chuyện khác nhau,em đừng đem tôi nói nhập làm một nha!”
“Không được sao?” Cô nắm chặt lấy tay anh.mười ngón tay đan xen vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, ấm áp, thực thoải mái.“Không phải anh thường hay nói với người khác là tôi thuộc về che chở của anh sao? Còn có thể phân anh hay tôi sao?”
“Tại sao lại không thể?” Anh lạnh lẽo hừ một tiếng.“Em là Đào gia đại ŧıểυ thư nha! Nếu em có sơ xuất gì, anh trai em nhất định sẽ bắn chết tôi, bằng không ba ba sĩ quan cao cấp của em, cũng sẽ lấy xe tăng nghiền tôi thành thịt nát.”
Cô nhịn không được bật cười,“Nào có khoa trương như vậy?”
“Có! Em đừng gây phiền toái cho tôi, ngoan ngoãn đi học đi, sau khi tan học không có việc gì thì về nhà sớm một chút, đừng đi những địa phương không đứng đắn tìm tôi, nghe được không?”
“Anh không đi những chỗ không đứng đắn đó lêu lổng, tôi sẽ không bởi vì tìm không thấy anh, mà chạy tới những nơi đó tìm anh a!” Cô trả lời nghiêm túc.
“×!” Anh dừng chân ở trước cửa trường học, xoay người trừng mắt nhìn cô.“Tôi không đến nơi đó, có cơm ăn sao? Em đừng theo tôi cò kè mặc cả! Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, em không có việc gì đừng tới tìm tôi.”
“Không cơm ăn, tới nhà của tôi đi! Mẹ tôi nói đã lâu anh không tới nhà của tôi ăn cơm.” Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại.
“Đào Xán Xán, em đừng rầy rà nữa, đại ŧıểυ thư không biết khó khăn của nhân gian như em, làm sao hiểu rõ hoàn cảnh hiện nay của tôi chứ?” Anh đem cô đẩy mạnh vào trường học, hoàn toàn không để ý bên cạnh nữ huấn luyện viên đối diện lấy ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ
“Nhưng là......” Cô không muốn nghe miệng anh lời thô tục, cùng với ngẫu nhiên nói ra những lời nói châm chọc, bởi vì thói quen.
Cô gần đây không quen nhất là, anh đã đẩy thẳng cô ra khỏi anh, thế giới của anh không bao giờ giống như trước đây để cho cô tùy ý ra vào nữa.
“Tôi phải đi.” Anh nhíu mày, thấy nữ huấn luyện viên đang định đi về hướng anh, khiếp một tiếng, xoay người rời đi.
“A......” Cô muốn gọi anh lại, nhưng là yết hầu như bị ai đó bóp nghẹn, làm sao cũng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh càng đi càng xa, thẳng đến biến mất.