Ngao Húc Bang vừa tan tầm, đã ghé vào trong nhà của Trần Thanh Tài, cùng anh ta ăn cơm nói chuyện phiếm. Bởi vì mấy ngày hôm trước anh vận dụng một chút quen biết, giúp Trần Thanh Tài tìm môt công việc trong một công ty phục chế xe, tuy rằng tiền lương không cao, bất quá vừa vặn là sở trường của Trần Thanh Tài, hơn nữa ông chủ hãng xe cũng cung cấp một ngôi nhà tiện nghi cho Trần Thanh Tài, để cho một nhà lớn nhỏ của bọn họ không cần phải tách ra.
Trần Thanh Tài vô cùng cảm kích, đặc biệt bảo vợ nấu một bàn tiệc, cảm tạ Ngao Húc Bang.
Tuy rằng trước kia bọn họ đều là anh em, nhưng bên trong tình anh em của hai người bọn họ [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã], cho nên cảm tình so với những người khác đặc biệt tốt hơn nhiều.
Đều xem đối phương như anh em ruột của nhau, nhưng lúc Ngao Húc Bang quyết định rời khỏi Trấn Hạnh Phúc, không hề thông báo với ai, một mình lên Đài Bắc phát triển.
Đêm nay anh cùng Trần Thanh Tài vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, gần như đã quên thời gian. Trần Thanh Tài lần nữa cam đoan cùng anh, sẽ không động thủ lão bà đánh lần nữa, về sau nhất định sẽ làm tốt ông chồng tốt, ba ba tốt. Rượu quá ba tuần, Trần Thanh Tài đã có men say, còn lôi muốn kéo anh đi tiếp.
“Tiếp tục con khỉ, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Ngao Húc Bang giúp đỡ Trần Thanh Tài đứng dậy.“Hơn nữa tôi vừa gọi điện thoại cho vợ tương lai của tôi, muốn cô ấy tới đón tôi, cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai sửa sáng lại nhà cửa.”
“Đại ca à, chúng mình chỉ vừa gặp lại nha, lại sắp phải chia xa......” Trần Thanh Tài nấc cục một cái, tựa vào người anh.
“Sao cậu lại buồn nôn như thế?” Ngao Húc Bang khiêng Trần Thanh Tài đi vào phòng ngủ, đưa anh ta quăng đến trên giường.“Đài Bắc cùng Bình Đông cũng không xa, lái xe vài giờ đã đến.”
“Lão đại, em thực sự chưa từng nhìn nhầm ngừoi......” Trần Thanh Tài nằm ở trên giường, thì thào tự nói,“Trước kia anh vẫn luôn bảo bọc cho em, không biết Trần Thanh Tài em đời trước đã tu được phúc phận gì......”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, về sau cậu tốt với vợ cậu một chút là được rồi, còn nhớ chăm sóc con và gia đình thật tốt.” Ngao Húc Bang dặn dò vài câu,“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cũng phải về nhà.”
Đợi cho Trần Thanh Tài ôm chăn bông vù vù ngủ say, anh mới rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách. Hoàng Tú Cúc vừa thấy anh đến, vội vàng vuốt vuốt tóc. Cô ta hôm nay vừa nghe đến anh muốn tới, đặc biệt đến thẩm mỹ viện gội đầu, tuy rằng trên mặt ứ thanh chậm rãi biến mất, nhưng vẫn là có chút vô cùng thê thảm, hơn nữa cô ta đã lựa chọn bộ quần áo đẹp nhất.
“A Bang, em thực sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào, để anh giúp em như vậy......”
“Tôi không phải giúp cô.” Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô.“Tôi chỉ đang giúp người anh em của tôi thôi.”
Hoàng Tú Cúc có chút xấu hổ, nhẹ giọng hỏi:“ A Bang...... Anh nghĩ chuyện em nɠɵạı tình là thật sao?”
Anh không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là thản nhiên nói:“Tôi đi về trước.”
“A Bang.” Cô ta chạy nhanh đến, giữ chặt cánh tay anh.“Em không phải loại phụ nữ như anh tưởng tượng đâu, em chỉ là......”
“Buông ra!” Ngao Húc Bang quay đầu, tiếng nói lạnh lẽo.
“Không buông!” Vẻ mặt Hoàng Tú Cúc kiên quyết,“A Bang, có một câu em nhất định phải nói với anh, có lẽ anh sẽ cảm thấy em vô liêm sỉ, là một phụ nữ không tuân thủ nữ tắc, nhưng trước kia em đã......”
“Câm miệng!” Anh bỏ tay cô ta ra, tức giận trừng mắt nhìn cô ta,“ Cô Hoàng Tú Cúc, đừng quên chồng của cô là Trần Thanh Tài.”
“Người em yêu trước kia chính là anh, không phải A Tài!” Cô ta liều lĩnh xông lên phía trước, dùng sức ôm lấy anh.“Em cùng A Tài trên giường, còn không phải bởi vì dáng vóc của anh ta giống anh sao, em mới có thể nhất thời ý loạn tình mê......”
“Hoàng Tú Cúc! Mau thả tôi ra!” Ngao Húc Bang chửi ầm lên, muốn đẩy cô ta ra.
Bất đắc dĩ cô ta giống như còn bạch tuộc có tám tay, bám chặt lấy anh không buông,“A Bang, van cầu anh, dẫn em đi được không? Em không muốn......” Cô ta dừng lại, lộ ra cười lạnh.“Được rồi! Em biết anh thực khó xử, anh đã có bạn gái, em không nên yêu cầu kiêu ngạo, chỉ hy vọng anh hứa cho em đước phép ở lại bên cạnh anh.”
Người điên! Ngao Húc Bang ở trong lòng mắng mấy ngàn lần, liều mình muốn thoát khỏi cô ta.
“A! Đào...... Đào ŧıểυ thư?!”
Đào Xán Xán đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn bọn họ.
Toàn thân anh như là bị sét đánh quá, cứng ngắc quay đầu.
“Xán Xán......”
Đào Xán Xán không nói một lời, xoay người bước đi.
“Cô điên kia, cách tôi xa một chút.” Anh hổn hển đẩy Hoàng Tú Cúc ra, sau đó vội vàng đuổi theo. Chết tiệt, anh biết mình chết chắc rồi!