Cuối cùng, Ba ba Đào vẫn như cũ không đồng ý cho Ngao Húc Bang cùng con gái kết giao. Nhưng Đào Xán Xán đã trưởng thành, làm con gái ngoan hai mươi lăm năm, lần đầu tiên cực lực tranh thủ hạnh phúc chính mình. Nói sau, chuyện ngoài ý muốn đã ăn sâu vào trong lòng mọi người mười năm trước, ai cũng biết rõ đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Ngao Húc Bang.
“Đúng, không phải lỗi của anh ta, anh chỉ là có vẻ “Có động lực để chiến đấu”.” Viên Vô Song không hổ là nữ vương độc miệng, lạnh lùng nói.
Chủ nhật, Đào Xán Xán đi vào quán cà phê Mạc Đề Nguyệt mở, cùng các bạn tốt chia xẻ tiến độ tình cảm của mình gần đây.
Khi cô muốn nói giúp cho Ngao Húc Bang, hai vị bạn tốt của cô phản ứng không đồng nhất
“Kỳ thật anh ấy có nỗi khổ, không phải sao?” Mạc Đề Nguyệt đứng ở trước quầy, dường như đứng về phía của Đào Xán Xán.
“Nói đến cùng, anh ta cũng thuộc hạng người đó.” Viên Vô Song hừ lạnh một tiếng,“Nếu anh ta thực sự là một, người đàn ông, nên kiên trì đến cùng chứ không phải bỏ cuộc nửa chừng như thế.”
“Vô Song, cái này tên là “Thành toàn”. Ngao đại ca trước kia đối với chóng ta cũng không tệ, cậu cũng biết anh ấy không phải thuộc dạng người xấu mà.” Mạc Đề Nguyệt luận sự.
“Thành toàn cái rắm!” Viên Vô Song lạnh lung liếc mắt nhìn hai người các cô.“Chính là bởi vì “Thành toàn” Mới có thể làm cho hai người các cậu đến bây giờ đều độc thân!”
“Bây giờ tớ không phải độc thân, tớ đang ở cùng anh Húc Bang.” Đào Xán Xán dẫn đầu làm sáng tỏ, sau đó nhìn Mạc Đề Nguyệt nở nụ cười ngượng ngùng.
“Tình hình như thế không biết có thể kéo dài được bao lâu?” Viên Vô Song cố ý hắt nước lạnh vào cô.
“Ôi.” Đào Xán Xán ghé vào trên bàn.“Vô Song, cậu tin tưởng mình một chút đi chứ? Lần trước không phải cậu cũng giúp mình sao? Nên lạc quan mới đúng mà!”
Viên Vô Song muốn nói lại thôi.
Cũng đúng, lần trước cô cũng là người đồng lõa, thay Đào Xán Xán uy hiếp bác sĩ, muốn bác sĩ để cho Đào Xán Xán nằm viện quan sát vài ngày.
Nghĩ thế, cô giống như cũng không có tư cách nói thêm gì nữa.
“Khi nào thì mời bọn tớ uống rượu mừng đây?” Mạc Đề Nguyệt trêu ghẹo hỏi.
“Còn sớm mà.” Đào Xán Xán nở nụ cười,“Ba tớ là người bảo thủ luôn khẩu thị tâm phi, rõ ràng ông cũng rất muốn gặp lại Húc Bang, lại cố ý không cho anh ấy sắc mặt hòa nhã chút nào.” Không có biện pháp, ba cô làm cảnh sát lâu lắm, đối với con cái đều áp dụng giáo dục quân sự. Cô nghĩ, ba ba khẳng định cũng xem Húc Bang trở thành con mình, nên mới có thể nghiêm khắc quản giáo anh từ nhỏ như thế, lấy tiêu chuẩn của anh hai để làm gương cho anh.
“Bác Đào vẫn chưa đồng ý sao?”
Mạc Đề Nguyệt vốn thích nghe tin tức bát quái.
“Trên miệng không đáp ứng a! Nhưng mỗi ngày sáng sớm sẽ hỏi tớ, thằng nhóc Ngao Húc Bang đêm nay muốn đến nhà ăn cơm hay không? Vừa nghe thấy anh ta không có phiên trực đêm, liền lấy rượu ủ lâu năm ra sẵn, chờ anh ấy đến.”
Đào Xán Xán cười nói.
“Ngao Húc Bang nhẫn nhục chịu đựng à?” Viên Vô Song không dám tin.“Trước kia luôn nghe thấy anh ta với bác Đào người đầu phố, người cuối phố hét nhau inh ỏi mà.”
“Anh ấy đã thay đổi rồi! Tuy rằng thỉnh thoảng cũng chống đối vài câu, cùng ba tớ đấu võ mồm vài tiếng.” Đối với ba ba vốn không ai dám phản kháng, hiện tại thêm một Ngao Húc Bang, trong nhà thoáng chốc trở nên nóng bỏng nhiệt tình.
Ngay cả mẹ cô cũng xuống bếp một lần nữa, chuẩn bị thức ăn anh thích ăn. Nói ngắn lại, Đào gia bởi vì Ngao Húc Bang gia nhập, trở nên náo nhiệt bồng bột, ngay cả bữa tối của cô cũng phải ăn nhiều thêm một chén cơm. Xem ra hiện tại là trình diễn “Có yêu mọi chuyện dễ dàng” Là được rồi?
Viên Vô Song nhìn thấy dáng vẻ yêu đến ngốc nghếch trong mắt Đào Xán Xán, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Có phải khi các cô gái yêu đều như vậy hay không, đã quên đi những thương tổn đã qua, một lần nữa nhận tình yêu của người đàn ông? Cô quay đầu, nhìn Mạc Đề Nguyệt.
Có phải một ngày nào đó ngay cả người bạn tốt trước mắt này cũng sẽ rơi vào tay giặc luôn hay không?
Mạc Đề Nguyệt lộ ra chiêu bài tươi cười, nhìn cô.
Có lẽ.
Cô dường như là trả lời như thế .
Năm giờ chiều, Đào Xán Xán đi vào sở cảnh sát tìm Ngao Húc Bang. Bất quá cô tới không phải thời điểm, vừa vặn có một cô gái tiến đến báo án.“Tôi muốn báo án.” Trên người cô gái che kín vết thương to nhỏ đủ cở, mặt mũi bị đánh bầm dập, không thể nhìn rõ hình dáng lúc ban đầu của cô ta.
Đào Xán Xán không khỏi há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái bị đánh nghiêm trọng như thế, gần như có thể nói là thương tích đầy mình.
Cảnh sát vội vàng muốn cô gái đi vào tường thuật.
“Xán Xán, em chờ anh một chút, anh đến lấy lời khai của cô này.” Ngao Húc Bang chính nghĩa lại hiện lên.
Đào Xán Xán ngây ngốc gật đầu, ngồi ở một bên, đồng tình nhìn cô gái thấp giọng kể lể.
“Tôi...... Chồng tôi đánh tôi, đã không phải lần đầu tiên.” Cô gái vừa nói chuyện vừa rơi lệ,“Anh ta mỗi lần chỉ cần uống rượu, sẽ quyền đấm cước đá với tôi......”
Lại là bạo lực gia đình, Đào Xán Xán lắc lắc đầu.
“Anh ta không phải lần đầu tiên đánh cô? Vậy sao cô lại im lặng đến bây giờ mới đến báo án?” Ngao Húc Bang chửi ầm lên.
Cô gái nhịn không được ngẩng đầu nhìn phía anh, sau đó chấn động,“A...... A......”
“A cái gì mà a?” Ngao Húc Bang kéo ghế dựa, ngồi xuống ở trước mặt cô ta.“Đàn ông mà đánh phụ nữ như anh ta đều là heo chó không bằng, nếu cô cứ nhịn nhục mãi như thế, có ngày ngay cả mạng cô cũng không còn.”
“Đại ca A Bang!” Trong mắt Cô gái có kinh ngạc, cùng với một tia vui mừng.
Hả? Anh không làm đại ca thật lâu rồi nha.
“ŧıểυ thư, cô là?” Anh thật lâu đã không quay lại đoạn đường trước kia, phần lớn là người khác nhận ra anh.
“Là em...... Là em......” Cô gái kích động lôi kéo cánh tay anh, ngón tay chỉ vào mũi của mình.
“Cô bị đánh đến mặt mũi bầm dập, còn khóc nước mắt, nước mũi, sưng húp, làm sao tôi có thể nhận ra được?”
Ngao Húc Bang châm biếm nói.
Anh nhìn đặt giấy chứng minh lên bàn, phía trên viết Hoàng Tú Cúc.
Vẫn là thực xa lạ, không quen biết.
“Là em, Tú Cúc! Trước kia đều theo các anh đó, biệt hiệu Thủy muội muội đó!” Cô ta kích động không thôi,“Anh còn nhớ không? Trước kia em luôn theo phía sau anh, hay overnight với các anh suốt đêm đó.”