“Ngươi không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết.” Vô Mẫn Quân nói, “Á nhi nói cho ta biết, ngươi từng đá nàng ngã xuống ao sen, càng từng đào bẫy dụ nàng ngã xuống, có phải hay không? Ngươi là độc phụ như vậy, làm sao có tư cách trở thành một quốc gia chi mẫu? Trẫm không muốn khó khăn với ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, mau chóng cạo đầu làm ni cô đi, nếu không chỉ sợ sau khi bị ta phế đi, Đông Nguyên quốc không tránh khỏi hổ thẹn với quốc đô.”
“Hoàng Thượng thật rất quan tâm.”
Ta nhìn hắn nghĩ thật sự là ta không nghĩ tới lại là những chuyện trong dự tính. Những chuyện này sao lại là do ta làm ? Thật sự là rất khó hiểu. Nhưng vì sao hắn lại nói như vậy, vì sao ta lại cảm thấy như thế là đương nhiên?
Á nhi… Xưng hô này thật sự rất quen thuộc, trước kia hắn gọi Thịnh An là Du nhi, khi chơi với ta cũng gọi ta là Kiểu nhi.
Hiện tại hắn gọi ta là gì?
Không, từ lúc hắn vào điện tới giờ, hắn chưa từng gọi ta, chỉ dùng từ “ngươi” để thay thế.
Ta không khó khăn, nhưng không có cách nào làm ra cái vẻ mỉm cười không có việc gì của nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết được.
Ta chỉ là nhìn hắn, ta nghĩ linh tinh một chút.
Thẩm thần ở bên cạnh đại khái thấy có chút không thích hợp, nói: “Hoàng Thượng, vạn vạn không thể như thế a, hoàng hậu đã có mang long thai! Cạo đầu làm ni cô hoặc là tiến vào lãnh cung, đều không thích hợp!”
“Ồ?” Vô Mẫn Quân nhíu mày, lộ ra một chút vẻ mặt kinh ngạc, Lưu Á bên cạnh hắn đại khái cũng không nghĩ tới việc này, có một chút không yên liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta nói: “Hoàng Thượng, chuyện này ngài có thể không cần để ý, nhưng vì sao ngài có thể thích Lưu công tử… Lưu cô nương? Trước kia ngài đã từng nói rồi, ngài tuyệt sẽ không thích nàng.”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi nhìn trán nàng xem, có nốt ruồi mỹ nhân.”
Hắn không nói ta còn không phát hiện, trán Lưu Á quả thật có một nốt chu sa rất nhỏ… Trước kia cho tới bây giờ ta không hề phát hiện ra.
Dù sao cũng chỉ bởi vì nốt ruồi mỹ nhân?
Ta nói: “Trên mặt Thái Sư cũng có, vì sao ngươi không để cho Thái Sư làm hoàng hậu? Của ông ta còn lớn hơn nữa.”
Vô Mẫn Quân xùy một tiếng cười: “Ngươi cảm thấy rất thú vị? Ta có thể tự mình nói cho ngươi biết, một chút buồn cười cũng không có. Về phần mang thai…”
Hắn nhắm mắt tự hỏi một lát, nói: “Cũng không biết đến tột cùng có phải của ta hay không.”
Ta mở to hai mắt, không thể tin nói: “Không phải của ngươi? Vậy là của ai ? Thái Sư ?”
Thẩm Thần: “…”
Thẩm thần khóc rống rơi nước mắt: “Hoàng Thượng, thần cùng hoàng hậu là thanh thanh bạch bạch! ! !”
Rồi sau đó chuyển sang phía ta, nói: “Ta chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi, dù sao ta đã đi hơn một tháng, cũng không biết trong thời gian này ngươi có gặp gỡ người nào không, đã làm chuyện gì —— đương nhiên, hiện tại ta cũng không cần .”
Ta tuyệt không nghĩ giải thích, nhân tiện nói: “Vậy thật sự là cám ơn Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, chẳng sợ đứa bé trong bụng nô tì không phải của ngài, ngài đều có thể nhận.”
Vô Mẫn Quân hoàn toàn không bị ta chọc giận, ngược lại cười rộ lên: “Nhận? Ta chỉ nói ta không cần, có nói ta không ngại sao?”
Ta không kịp hỏi, Vô Mẫn Quân liền vỗ vỗ tay, Bạch Thái y vốn luôn luôn ở bên ngoài điện bước vào, hành lễ nói: “Không biết Hoàng Thượng có chuyện gì?”
Vô Mẫn Quân chỉ chỉ ta: “Đưa cho nàng thuốc phá thai đi. Sau đó biếm lãnh cung.”
Ta kinh ngạc nhìn Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân giơ tay sờ sờ mặt của ta, nói: “Muốn trách, thì trách ngươi lớn lên quá bình thường . Cũng không khiến cho người thích… Trước kia vì sao ta lại muốn kết hôn với ngươi chứ? Ai, trẫm thật muốn quay lại tự hỏi bản thân mình một chút.”
Dứt lời, cười ha ha ba tiếng, không chút do dự liền xoay người mà rời đi.