Không lâu sau khi Nguyên Úc đưa tới chiếc đăng di động kia liền quay trở về Đông Nguyên, ta để cho hắn lưu lại một thời gian nhưng hắn kiên trì muốn đi, chẳng qua trước khi đi còn dặn dò ta nói, nếu tâm trạng Tây hậu gần đây không vui thì nên nhân nhượng nàng, ta quả thật muốn vùi đầu Nguyên Úc vào trong tuyết.
Sau khi Nguyên Úc đi rồi, đó là tiết đón xuân, tiết đón xuân được cử hành vào buổi tối, những ngày này cả nước nghỉ ngơi, hoàng đế cũng không cần phải lâm triều, ta ngủ một mạch, lúc vừa dậy phát hiện ra tuyết lại rơi, tuyết mới tan chưa bao lâu lại có tuyết rơi nữa, hơn nữa lần này tuyết rơi rất dầy thật sự khiến cho ta có cảm giác khó hiểu.
Vô Mẫn Quân cũng không kinh ngạc, chỉ nói tuyết rơi như vậy là bình thường, nhìn có vẻ nhiều nhưng tuyết sẽ không quá dầy, hôm nay rơi xuống nhưng không chừng ngày mai lại nắng.
Ta không hiểu biết những chuyện của Tây Ương quốc bằng Vô Mẫn Quân, chỉ có thể tỏ vẻ đã hiểu, dù sao tuyết rơi cũng tốt như vậy thì yến tiệc đón xuân buổi tối sẽ có nhiều thứ mà chơi.
Việc Nguyên Úc làm khiến cho ta vô cùng không thoải mái, nhưng sau khi Nguyên Úc đi rồi, Vô Mẫn Quân lại trở nên giống như không có việc gì, lại cười đùa vui vẻ với ta như bình thường, không còn thấy dáng vẻ lười nhác có lệ ngày hôm ấy, ta trái lo phải nghĩ chỉ cảm thấy có thể đại khái vì Nguyên Úc khiến hắn hồi tưởng tới lần đó bị cường hôn, cho nên khiến cho hắn vô cùng không thoải mái.
Ta đem chuyện này nói cho Vô Mẫn Quân nghe, Vô Mẫn Quân chỉ hướng ta thần bí khó lường cười, cười khiến ta hết hồn.
Nhưng kỳ thật ta nhớ rõ, trên thế giới này vẫn còn có một từ gọi là ghen.
Nhưng mà bảo Vô Mẫn Quân ghen thật sự là rất khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, hơn nữa hai người này, một là Nguyên Úc, một là ta.
Ta thật sự không dám nghĩ nhiều.
Ban ngày tiết đón xuân ta với Vô Mẫn Quân đều có không có việc gì, tuyết lại không ngừng rơi, phủ dầy lên, rất khó để có thể đắp người tuyết, huống chi sau khi đắp xong lần trước, Vô Mẫn Quân lại có vẻ không khỏe nên ta cũng không bắt buộc nữa.
Vô Mẫn Quân phát minh ra một trò chơi, hai người chúng ta ngồi mặt đối mặt, trong đầu mỗi người nghĩ tới một vật, sự kiện hoặc người rồi hỏi người kia, người bị hỏi chỉ có thể trả lời là không phải hoặc không liên quan, sau đó xem ai đoán được ra, người đoán được ra có thể được người bị đoán ra làm một việc cho.
Ta nghĩ nghĩ, tỏ vẻ đồng ý, Vô Mẫn Quân bắt đầu trước.
“Có phải người hay không?”
“Đúng.”
“Là nam nhân?”
“Không phải.”
“Là nữ nhân?”
“Không phải.”
“…”
Ta dừng một chút, nói: “Là thái giám trong cung?”
“Không phải.”
Ta càng thêm nghi hoặc, nói: “Người nọ có phải đã chết hay không?”
“Không phải.”
Ta nhận thức bất nam bất nữ hơn nữa không phải là thái giám? !
Ta làm sao đoán được người này là ai… Ta khó hiểu nói: “Ta nhận thua… Nào có người như thế này?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Trước mắt chúng ta không phải sao?”
Ta: “…”
Ta nói: “Sao có thể nói như vậy, ngươi là nam tử, ta là nữ tử, đây không phải là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Vô Mẫn Quân chỉ chỉ ta, nói: “Nhưng thân mình là nam , bên trong là nữ, thân mình ta là nữ nhưng bản thân ta lại là nam, nói đến tột cùng thì ai nói cho rõ ràng được?”
Dứt lời, hắn hướng ta nhíu mày: “Trường Nghi công chúa, quý tính người là gì?”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân nói rất có đạo lý , ta hoàn toàn không có cách nào khác phản bác, chỉ có thể mệt mỏi nói: “Vậy được rồi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Vô Mẫn Quân lười biếng nằm lên trên giường, đưa lưng về phía ta: “Giúp ta xoa bóp đi.”
Ta nói: “Ngươi hoàn toàn có thể cho hạ nhân tới làm…”
Nhận mệnh đưa tay xoa bóp giúp hắn, ta nghĩ ta cũng muốn nghĩ ra cái hắn không đoán ra được.
Một lát sau, Vô Mẫn Quân nói được rồi, ta lại cùng hắn mặt đối mặt, lần này đổi Vô Mẫn Quân đi đoán.
“Đó là người sao?”
“Không phải.”
“Đó là động vật sao?”
“… Đúng.”
“À, là tọa kỵ hắc mã của ta.”
“… … …”
“Ngươi làm sao mà đoán được !” Ta muốn phát điên, “Cũng quá nhanh rồi!”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Rất đơn giản, lúc trước ta hỏi ngươi người, ngươi nhất định sẽ chọn cái hác, nếu là động vật, động vật mà ngươi biết lại càng ít, cho nên chỉ có tọa kỵ hắc mã của ta — rất dễ đoán.”
Ta không nói gì, nói: “Vậy được rồi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Vô Mẫn Quân lười biếng nằm lên trên giường, nói: “Bóp chân cho ta đi.”
Ta nhận mệnh đưa tay giúp Vô Mẫn Quân bóp chân, bóp trong chốc lát, Vô Mẫn Quân bảo được rồi, đến lượt ta hắn, ta nói: “Là người sao?”
Vô Mẫn Quân nói: “Không tính.”
Không tính? !
Ta chỉ run run nói: “Vậy… Là quỷ?”
Vô Mẫn Quân nói: “Không phải.”
“… Không phải cái loại thần quỷ?”
“Không phải.”
“Là động vật?”
“Không phải.”
“Hoa cỏ cây cối?”
“Không phải.”
“Ngư trùng điểu thú?”
“Không phải.”
Ta hết chỗ nói rồi: “Cái gì cũng không phải, vậy là cái gì?”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi lại nhận thua?”
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Cái đó là sinh mệnh còn sống không?”
Vô Mẫn Quân nói: “Có.”
Đến đây ta thật sự không đoán ra được, ta nói: “Ta nhận thua, là cái gì?”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Là đứa bé trong bụng Bình Dương.”
Ta: “…”
Thật cũng quá xảo quyệt ! Người nào mà đoán được…
Ta nói: “Nói đi, lần này muốn ta giúp ngươi bóp ở đâu?”
Ta thật tình hy vọng hắn để cho ta giúp hắn bóp đầu.
Vô Mẫn Quân lại nói: “Đi với ta ra bên ngoài trước.”
Ta khó hiểu đi cùng hắn ra bên ngoài, Vô Mẫn Quân nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm thấy một chỗ, nói: “Đào cái hố ở chỗ này đi.”