Công Chúa Hư Hỏng

Chương 3: Nếm Trải

Trước Sau

break

Bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Huyên bất chợt nhìn thấy Tiêu Giảo Giảo đang gục mặt bên cạnh bàn trà, hai má ửng hồng, chén trà giải rượu vẫn còn dang dở.

 

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, tuy nét mặt vẫn không đổi nhưng lông mày hắn vẫn nhíu lại.

 

Tiêu Giảo Giảo không thích giới luật nghiêm khắc của nhà họ Tạ, thời gian lâu nay đều ở phủ công chúa, hiếm khi trở về Phù Phong viện. Kể cả khi trở về, nàng ngủ ở phòng chính, còn hắn ngủ ở phòng khách hoặc phòng làm việc. Nàng không mời, hắn cũng không đến, hai người sống ly thân, không ai làm phiền ai, rất ăn ý.

 

Dù sao nàng cũng là chính thất danh chính ngôn thuận của hắn, lại sở hữu làn da trắng như ngọc, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hắn không phải không có ham muốn với Tiêu Giảo Giảo. Chỉ là ấn tượng mà nàng để lại cho hắn quá tệ.

 

Lần đầu tiên, nàng khóc ướt cả gối, ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng.

 

Lần thứ hai, nàng say rượu rồi nằm dưới thân hắn lại gọi tên biểu ca của mình, hành động trừng phạt của hắn lại trở thành phần thưởng cho nàng. Nhìn nàng chìm đắm trong men say, coi hắn như biểu ca Trần Diễm của nàng, hắn thật sự cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng.

 

Nàng kiêu kỳ ngây thơ, ngôn hành vô trạng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hành động buông thả, hoàn toàn khác xa hình mẫu khuê tú danh giá trong lòng hắn.

 

Tiêu Giảo Giảo liếc nhìn Tạ Huyên một cái, đương nhiên cũng biết hắn coi thường mình, bình thường nàng cũng không thích lại gần hắn. Nàng không muốn nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, chỉ là lúc này, nàng buộc phải nhún nhường.

 

Nàng đứng dậy, giả vờ hiền thục, chuẩn bị giúp Tạ Huyên mặc quần áo.

 

Ai ngờ Tạ Huyên lại lùi về phía sau một bước, nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi hương dầu tắm và trầm hương thoang thoảng trên người hắn.

 

"Nàng đi tắm trước đi." Tạ Huyên nói.

 

Chẳng lẽ hắn chán ghét mùi rượu trên người nàng đến mức không cho nàng lại gần? Nhìn bộ dạng khó chiều của hắn, Tiêu Giảo Giảo tức giận muốn lật mắt, nhưng trên mặt vẫn cười khiêm nhường: "Vâng, chàng đợi thiếp một lát."

 

Sau khi được tỳ nữ phục vụ tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Giảo Giảo liền sai họ lui xuống. Nàng tùy ý khoác lên người một chiếc áo lót màu hồng nhạt chỉ vừa che đến đùi, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, đôi chân trần đi ra ngoài.

 

Tạ Huyên đang ngồi đọc sách trên giường, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt lạnh lùng ngày thường cũng trở nên ôn hòa hơn vài phần.

 

Dù sao hắn cũng là đàn ông chứ không phải thánh nhân, làm sao có thể cưỡng lại được sắc đẹp, tuy trong lòng không thích Tiêu Giảo Giảo nhưng hắn vẫn bị nàng khiêu khích.

 

Bị hắn nhìn chằm chằm, Tiêu Giảo Giảo cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động quyến rũ phu quân của mình. Quả nhiên rượu làm cho người ta can đảm hơn, nàng cắn răng, mỉm cười tiến lại gần, quỳ xuống bậc thềm trước giường, hai tay đặt trên đùi hắn, dường như muốn sờ lên.

 

Tạ Huyên đặt quyển sách xuống, giữ tay nàng lại, nhìn nàng không nói gì.

 

Tiêu Giảo Giảo hiểu rõ, hắn vẫn còn giận chuyện hôm đó. Nàng suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Phu quân, Giảo Giảo biết lỗi rồi, là phu nhân của Tạ gia, không nên ham chơi ra ngoài uống rượu với biểu ca, làm mất mặt chàng. Sẽ không có lần sau nữa."

 

Nàng lén nhìn sắc mặt hắn, hình như vẫn chưa hài lòng, nàng lại nũng nịu nói: "Hôm đó trên giường, Giảo Giảo muốn nhận lỗi với phu quân, mới gọi tên biểu ca, thiếp với huynh ấy không có gì đâu. Lần đầu tiên của thiếp là của phu quân, sau này cũng sẽ là của phu quân."

 

Tạ Huyên mỉm cười, chắc chắn là hôm nay vào cung Hoàng hậu đã dạy dỗ nàng một trận, nàng mới chịu xuống nước với hắn, lại còn dùng mỹ nhân kế quyến rũ hắn tha thứ.

 

Hắn vươn tay vén mấy sợi tóc trên trán nàng ra sau tai, khuôn mặt nàng ửng hồng, hàng mi run nhẹ, sau khi tắm rửa nhìn nàng càng thêm non nớt, giống như một thiếu nữ vừa mới cập kê. Nghĩ lại, nàng cũng chỉ mới qua tuổi cập kê được một năm, hắn nên chiều nàng một chút.

 

Thấy hắn cười, trong lòng Tiêu Giảo Giảo cũng vui vẻ hơn. Thực ra nàng rất thích kiểu công tử tuấn tú tao nhã, khí chất cao quý như Tạ Huyên, chỉ là bình thường hắn luôn tỏ ra xa cách nên nàng không dám làm càn trước mặt hắn.

 

Nàng to gan kéo tay Tạ Huyên cho vào trong áo lót của mình. Hôm nay nàng không mặc áo yếm, hắn có thể cảm nhận được hai gò bông trắng muốt mềm mại, hai nhúm hoa nhỏ run rẩy kiêu hãnh trước sự khiêu khích của hắn.

 

Nàng còn thò tay vào trong quần hắn, nắm lấy vật kia một cách táo bạo.

 

Đáy mắt Tạ Huyên dần hiện lên du͙© vọиɠ, nhưng hắn vẫn để yên cho nàng làm càn.

 

Tiêu Giảo Giảo ngẩng đầu lên, kéo quần hắn ra, giải phóng cho nó thoát khỏi lớp vải vóc.

 

Vật kia to và dài, mang một màu hồng nhạt, hiên ngang đập vào mặt nàng.

 

Tiêu Giảo Giảo dùng ngón trỏ chọc chọc vào đầu nó, chiếc lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ rồi há miệng ngậm lấy.

 

Vẻ mặt Tạ Huyên cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, hắn buông lỏng tay đang nắm lấy ngực nàng ra, chuyển sang vuốt ve mái tóc nàng.

 

Giống như vị thần bị quyến rũ bởi sắc đẹp nhân gian, bắt đầu sa vào du͙© vọиɠ.

 

Hắn nhấc hông lên, giữ chặt đầu nàng, ra vào trong miệng nàng.

 

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng Tiêu Giảo Giảo vẫn không chịu nổi, nàng nghĩ chỉ cần ngậm lấy, liếʍ láp cho hắn là được rồi, ai ngờ hắn lại giữ chặt đầu nàng, ra vào liên tục như vậy?

 

Hắn coi miệng nàng là cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn muốn xuất ra trong miệng nàng sao?

 

Tạ Huyên mới chỉ đưa vào một nửa đã thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Giảo Giảo đã bị lấp đầy, khóe mắt nàng đỏ hoe, nước mắt sắp rơi, nếu đưa hết vào e rằng cổ họng nàng sẽ bị rách mất.

 

Thật ra sẽ không rách đâu, cổ họng nàng nhất định có thể chứa đựng nó, bao bọc lấy nó, thậm chí có thể nuốt chửng tinh hoa của hắn.

 

Hắn vẫn là thương xót nàng, buông tay ra, rút vật kia ra khỏi miệng nàng.

 

Tiêu Giảo Giảo nằm thở hổn hển trên đùi hắn, miệng nhỏ sưng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Trong lòng thầm hận, gậy ông đập lưng ông.

 

Tạ Huyên lại cười cợt nói: "Không có bản lĩnh mà cũng dám trêu chọc ta?"

 

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc