Nghe vậy, Tạ Huyên lập tức cự tuyệt: "Không được, đổi cái khác."
"Không mà, ta muốn xem." Tiêu Giảo Giảo nũng nịu nói. Tạ Huyên luôn cao ngạo, kiêu ngạo, muốn hắn như nam kỹ ở thanh lâu chiều chuộng nàng, hắn nhất định không thể vượt qua được rào cản tâm lý.
Nàng hạ thấp yêu cầu một chút: "Vậy chàng không cởi y phục, chỉ làm cho ta xem được không?"
Tạ Huyên còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh mong đợi của Tiêu Giảo Giảo, đành bất đắc dĩ đồng ý. Hắn làm nhục nàng một lần, hắn cũng hoang đường một lần cho nàng xem, xem như huề nhau, hắn tự an ủi bản thân trong lòng.
Tiêu Giảo Giảo tựa vào giường, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào hắn.
Tạ Huyên cởi qυầи ɭóŧ, lấy dươиɠ ѵậŧ ra.
Hắn cúi đầu, hai chân cong lên quỳ trên giường, lưng thẳng tắp. Y phục trắng như tuyết, tóc đen như mực, lang quân mày như núi xa, cằm hơi nâng, môi mỏng mím chặt, dáng vẻ thanh lãnh cao ngạo khiến người ta không dám đến gần, không dám mạo phạm.
Thế nhưng hắn lại làm ra động tác dâm mỹ như vậy. Y phục nửa kín nửa hở, bàn tay thon dài nắm lấy vật cứng rắn sưng to kia, ra vào chậm rãi.
Hắn nắm chặt, lông mày nhíu lại, mồ hôi theo trán chảy xuống. Hình như không được thuần thục, hắn mãi không đạt được kɧoáı ©ảʍ, dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng sưng to, đỉnh quy đầu đáng thương chảy ra một giọt dịch trong suốt.
Tiêu Giảo Giảo nhìn đến mức hai chân ướt đẫm, huyệt nhỏ ngứa ngáy.
Vị lang quân vừa cao ngạo lại dâm mỹ này, là người trong mộng của biết bao ŧıểυ thư khuê các. Bao nhiêu nữ tử tự nguyện dâng hiến, muốn ôm ấp hắn, nếm thử du͙© vọиɠ của hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Người ngoài nói hắn cao không thể với tới, lúc này đây lại quỳ gối trước mặt mình, hai mắt khép hờ, tự mình vuốt ve, ra vào.
Thân gậy đã ma sát đến đau rát, Tạ Huyên vẫn không thể bắn ra, hắn mong mỏi Tiêu Giảo Giảo dùng sự mềm mại của nữ nhi để an ủi hắn, bao bọc hắn.
Tiêu Giảo Giảo dang rộng đôi chân, để lộ trước mặt Tạ Huyên cái huyệt nhỏ hồng hào ướt át, dâm thủy chảy xuống tận đùi non.
"Công chúa nếu lúc này không cho ta, thì đừng có câu dẫn ta như vậy." Tạ Huyên liếc mắt nhìn thấy một mảng ướt át kia, hắn lại ra vào hai cái, giọng nói khàn khàn: "Ta còn chưa bắn."
Tiêu Giảo Giảo không ngờ hắn lại nghiêm túc lấy lòng nàng như vậy, còn nói muốn bắn ra.
Nàng vốn muốn trêu chọc hắn, để hắn nhìn thấy mà không ăn được, chọc tức chết hắn.
Nhưng nghĩ đến đại kế sinh con, tâm tư chơi đùa cũng giảm đi, thôi thì cứ để hắn bắn vào cho nàng vậy.
Nàng hơi nhấc chân phải, dùng ngón chân thon dài điểm lên hai viên bi dưới dươиɠ ѵậŧ của hắn, mời gọi: "Lang quân, đủ rồi. Vào đi."
Tạ Huyên còn tưởng rằng nàng muốn hành hạ hắn thêm một lúc nữa, ai ngờ nàng lại dễ dàng như vậy. Hắn nghi ngờ, không biết nàng lại muốn giở trò gì, hay là có cầu xin hắn chuyện gì.
Tương tự như tên đã lên dây, chỉ chờ bắn ra, Giảo Giảo công chúa lại nói vậy, hắn cũng không nhịn được nữa. Chỉ muốn tách hai chân nàng ra, hung hăng tiến vào cho thống khoái.
Nghĩ vậy, hắn liền đè nàng xuống dưới thân, nâng hai chân nàng lên, đặt trên vai mình. Vật cứng rắn tách đôi môi huyệt non mềm của nàng, hắn cúi nhìn nàng: "Công chúa, ta vào đây."
Tư thế này tiến vào cực sâu, vật cứng rắn của hắn lấp đầy mềm mại của nàng. Cảm giác ngứa ngáy trong huyệt nhỏ được thỏa mãn, nàng thoải mái rêи ɾỉ: "Lang quân, sâu quá, thoải mái quá."
Đây là lần đầu tiên hai người ân ái với tư thế đối mặt. Nàng ngước nhìn hắn, hắn cúi nhìn nàng, du͙© vọиɠ của đối phương rõ ràng phản chiếu trong mắt nhau.
Trước kia Tạ Huyên tiến vào nàng, đa phần là đủ loại tư thế từ phía sau, lúc thân thể giao hòa, nàng chưa từng nhìn thấy mặt hắn.
Hắn không cho xem, nàng cũng không yêu cầu. Hai người đều ngầm hiểu ý nhau chìm đắm trong hoan ái.
Lúc này hắn luật động eo, ra sức ra vào trong nàng, dươиɠ ѵậŧ ma sát từng tấc thịt mềm mại bên trong.
Tiêu Giảo Giảo bị làm cho toàn thân mềm nhũn, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến. Hai chân đặt trên vai hắn, eo và mông không thể động đậy, nàng chỉ có thể co rút huyệt nhỏ mυ"ŧ lấy hắn.
Đột nhiên huyệt tâm bị đỉnh một cái thật sâu, pháo hoa trong đầu nàng nổ tung, hai chân giật mạnh lên trên. Nàng rêи ɾỉ, co rút, leo lên đỉnh cao.
Vào khoảnh khắc đạt đến cực hạn, nàng nhìn vào mắt hắn, trong mắt hắn là du͙© vọиɠ chiếm hữu rõ ràng, hận không thể nuốt chửng nàng.
Huyệt nhỏ của Tiêu Giảo Giảo hẹp, điểm G nông, chỉ cần đâm vài cái là bắn, luôn không thể thỏa mãn.
Nhân lúc thân thể nàng đang mềm nhũn, Tạ Huyên giữ chặt hông nàng, ra vào mạnh mẽ hai cái trong huyệt nhỏ, rồi đột ngột đâm thẳng vào cửa tử ©υиɠ.
"A..." Tiêu Giảo Giảo đang ở trên đỉnh cao bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hét lên một tiếng thật dài. Cửa tử ©υиɠ nhỏ bé bị ép ngậm lấy quy đầu của hắn, nàng nức nở khóc: "Lang quân, đừng vào đó, Giảo Giảo vừa mới lên đỉnh, chịu không nổi..."
Tạ Huyên vuốt ve mồ hôi trên trán nàng, dỗ dành: "Ngoan, ăn vào hết, sẽ thoải mái hơn. Giảo Giảo ngoan nào."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy, Tiêu Giảo Giảo liền sợ hãi, lại không thể trốn thoát. Nàng mềm yếu cầu xin: "Ưm... Lang quân, chàng nhẹ chút. Ta sợ đau."
Tạ Huyên hài lòng cười. Theo động tác đi vào của hắn, cổ tử ©υиɠ thon dài của nàng từng chút từng chút bị banh ra, cho đến khi bao bọc chặt lấy toàn bộ quy đầu của hắn.
Tiêu Giảo Giảo bị đâm đến mức hai mắt trắng dã, gần như nghẹt thở, há miệng a a kêu loạn, nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng.
Quy đầu to lớn của hắn chạm vào cửa tử ©υиɠ của nàng, nàng đau đớn co rút, lại mυ"ŧ chặt hắn hơn.
Tiêu Giảo Giảo hồi thần sau một lúc, vừa khóc vừa mắng: "Chàng ra ngoài đi, ra ngoài đi. Tạ Huyên, đồ lừa đảo, đau quá, ưm... Ta không cần nữa."
Tạ Huyên nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, trong lòng cũng thầm hận mình quá xung động. Hắn bị vách tường cổ tử ©υиɠ của nàng siết chặt đến mức đau đớn, nhưng vất vả lắm mới vào được tử ©υиɠ, sao có thể dễ dàng ra ngoài. Lần này nếu không thể khiến nàng thoải mái, e là sau này hắn không thể nào đâm sâu như vậy nữa.
Hắn bất động, lại dịu dàng dỗ dành, dụ dỗ nàng: "Giảo Giảo ngoan, thả lỏng, thả lỏng sẽ không đau nữa."
Thấy Tạ Huyên như vậy, Tiêu Giảo Giảo biết rõ nếu còn cứng đầu, người chịu khổ chỉ có mình nàng. Nàng thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể tiếp nhận hắn.
Tạ Huyên không dám dùng sức, nhẹ nhàng lắc lắc quy đầu, ma sát với thành tử ©υиɠ của nàng.
Nơi mềm yếu như vậy, không chịu nổi một chút ma sát. Cơn đau qua đi, thành tử ©υиɠ bắt đầu tê dại, nóng ran, từng chút từng chút mυ"ŧ lấy hắn.
Rất nhanh, từ cửa tử ©υиɠ dâng lên một luồng kɧoáı ©ảʍ tột cùng, lan ra khắp tứ chi, là cảm giác thăng hoa chưa từng có, ngây ngất đến tận xương tủy. Nàng cảm nhận từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ dâng trào, nhấn chìm nàng trong vực sâu du͙© vọиɠ.
Cảm giác muốn phóng thích tràn ngập ập đến, nàng không nhịn được nữa, lưng cong lên, hai chân loạn xạ, điên cuồng hét lên: "A, a... sắp ra, sắp ra rồi. A..."
Tạ Huyên giữ chặt tay đang giãy giụa của nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Giảo Giảo, đừng sợ, ta ở đây. Ta bắn cho nàng đây." Hắn nhanh chóng dùng sức đỉnh vài cái, bắn toàn bộ tình và dục vào trong nàng.
Tiêu Giảo Giảo run rẩy, run rẩy không thôi, vừa khóc vừa phun ướt đẫm người Tạ Huyên.