Tiêu Trữ rất tội nghiệp, nếu không phải vì lo lắng cho an toàn của muội muội, hắn mới không thèm đi chuyến này.
Lưu Tự kinh ngạc nhìn đôi huynh muội này, cũng không để ý ánh mắt ngạc nhiên của binh sĩ giữ cửa, chạy nhanh tới thấp giọng nói: “Hai người sao lại tới đây? Mau rời đi!”
Ánh mắt Tiêu Trữ lướt qua tráng hán xa xa đang đi tới, húng hắng cổ, mặt lập tức bày ra vẻ tức giận, gào lên: “Ta nói sao mà thấy ngươi lại quen mắt như vậy, thì ra là tên phản đồ của Đại Lương ta! Cút ngay, đại gia tới tìm người tỷ võ, ngươi xéo ra một bên! Thấy là chướng mắt rồi!”
“Uây, Tiêu đại hiệp vậy mà lại đích thân tới tìm ta, thật sự là không ngờ mà, cuối cùng có thể lại cùng ngươi tỷ thí một trận rồi.” Tráng hán cười híp mắt ra cửa nghênh đón, nhìn cũng không nhìn Lưu Tự, bộ dạng bàng quan,càng đừng nhắc tới việc nói đỡ cho hắn một câu. Đến khi tầm mắt rơi trên người Chiêu Ninh thì lập tức sáng lên, cười nói: “Vị cô nương này là……….” Vừa nói, bàn tay đã không an phận đưa ra, nhưng bất ngờ bị trường tiên quất cho một đường hồng hồng, nhịn không được kêu lên một tiếng rụt tay lại.
“Cút!” Chiêu Ninh lạnh lùng trừng hắn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Tráng hán thấy thế liền muốn nổi phát cáu, nhưng bị Tiêu Trữ đưa tay ngăn lại: “Ngươi là muốn tỷ thí hay muốn ghẹo người đây?”
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn quân doanh, không muốn bị những tướng lĩnh khác phát hiện, liền chỉ về phía xa xa: “Chúng ta qua kia.”
Tiêu Trữ gật đầu, nháy mắt với Lưu Tự, quay người rời đi cùng tráng hán.
Chỉ còn lại hai người là hắn và Chiêu Ninh, đôi bên nhất thời không nói lời nào, chỉ có hoa tuyết lả tả rơi trên đầu vai.
“Lưu tướng quân à?” Bên trong doanh địa chợt truyền tới tiếng hỏi của một người, Lưu Tự giật mình, vừa định bảo Chiêu Ninh rời đi nhưng đã thấy Kim Giác tự mình nhanh chóng bước tới bên cạnh, xem ra đã nhận được tin báo.
“Quận chúa đi mau đi.” Hắn thấp giọng nói một câu, quay người định bước đi nhưng tay đã bị nàng níu lại.
Đôi tay ấy ở trong gió lạnh đã đông cứng như băng, nhưng mang theo sự cố chấp, dường như dùng hết toàn bộ sức lực. Lưu Tự kinh ngạc quay đầu, đối diện với ánh mắt nàng, xuyên qua lớp màn gió tuyết ngăn giữa đôi bên, trong đôi mắt trước giờ lạnh lùng đó bất chợt có một tia ấm áp.
“Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào ngốc như ngươi vậy.”
“………………” Hắn bạnh miệng, gào thét không thành tiếng.
Nàng đột nhiên lại rút tay về, Lưu Tự sửng sốt, nghe thấy sau lưng có người nói: “Ồ, vị cô nương này là………..” Thì ra Kim Giác đã tới trước cửa. Trông thấy Chiêu Ninh, hắn giống như nhìn thấy bảo bối, cười đến sáng lạn đẹp đẽ, cũng không hỏi dò thân phận nàng, trái lại như bừng tỉnh nói: “Ôi chao, lẽ nào đệ nhất mỹ nhân Lương quốc mà vị mỹ nhân công tử kia nói chính là nàng?”
Lưu Tự mím môi, mỹ nhân công tử? Đệ nhất mỹ nhân Lương quốc?
“Vị cô nương này từ đâu đến, chi bằng vào trong ngồi đi.”
Lưu Tự chung quy hiểu rõ bản tính Kim Giác, chính là hoài nghi thân phận nàng, dự định giam giữ nàng ở đây?
“Đại vương, ngài không thể giữ cô ta lại nơi này.” Hắn lập tức lên tiếng cự tuyệt, khiến Kim Giác nhíu mày.
“Vì sao?” Kim Giác đảo mắt về phía Chiêu Ninh hai vòng, vừa quét tới trường tiên trong tay nàng thì liền vội vàng lùi về phía doanh địa, chỉ vào nàng quát lên: “Lẽ nào là thích khách do Lương quốc phái tới?!” Binh sĩ ngoài cửa đã xông qua, mũi thương hướng ra ngoài, đồng loạt chắn trước người hắn.
Chiêu Ninh vung trường tiên, quấn lấy cổ Lưu Tự, nhấc tay ghìm lấy hắn, lạnh lùng nói: “Ta đối với Vương gì đó không có hứng thú, đây là tên phản đồ của Lương quốc ta, bổn cô nương muốn đích thân giải quyết hắn!”
Trong lòng Lưu Tự thoáng an tâm, may mà nàng phản ứng đủ nhanh, lấy đây làm lí do.
Kim Giác thấy Lưu Tự bị uy hiếp, nhất thời không rõ tình hình, lại thêm bởi vì đã ước định xong mấy hạng mục với Tiêu Tĩnh nên cũng không thể động tới một tướng lĩnh này của hắn, lập tức lùi xuống duy trì khoảng cách.
Lưu Tự trầm giọng quát: “Bổn tướng quân chỉ mới nói ngươi là dạng nữ lưu yếu đuối có một lần, còn định cho ngươi chút ngân lượng để ngươi rời đi, ngươi lại lấy oán báo ân!”
Binh sĩ ở cửa đều không hiểu hán ngữ, cho nên hắn đại khái có thể tùy ý bịa chuyện, đơn giản chỉ là muốn để Kim Giác biết giữa hai người họ không hề quen biết mà thôi.
Chiêu Ninh kéo hắn thụt lùi về sau, từng bước từng bước lùi tới bên hông ngựa, thấp giọng nói vào tai hắn: “Ta chỉ muốn tới nhìn ngươi một lần, ngươi nếu đã không có vấn đề gì, vậy là đủ rồi.” Dứt lời liền đẩy hắn ra, xoay người lên ngựa, nhanh chóng hướng xa xa phóng đi.
Kim Giác tức thì quát lên: “Lập tức đuổi theo!”
Binh sĩ hốt hoảng đi dắt ngựa, Lưu Tự nhanh chóng chạy lên cướp một con trong đó, xoay người nhảy lên, gấp gáp nói một câu: “Đại trượng phu há có thể thua trong tay một nữ tử? Đại vương cứ giao nhiệm vụ này cho mạt tướng đi.” Dứt lời liền thúc bụng ngựa, dẫn đầu rượt đuổi.
Kim Giác vẫn đứng đấy tức giận đùng đùng, quay đầu nhìn, sao lại không thấy tráng hán lúc nào cũng theo sát mình đâu?
Tên khốn, lúc cần dùng tới hắn thì lại chẳng thấy người đâu cả!
“Người đâu, đuổi theo xem thử!” Hắn không tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy!
Trong gió tuyết mù trời, hai người cưỡi ngựa một trước một sau nhanh chóng phóng như bay giữa đất trời bao la, đại tuyết tựa lông ngỗng cơ hồ muốn che khuất tầm nhìn. Lưu Tự chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ ở ngay phía trước.
Sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập, ầm ầm như tiếng sấm, xem ra truy binh không ít. Hắn nhíu mày, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa quay đầu nhìn, một phó tướng Tây Nhung dùng thứ tiếng Hán gượng gạo nói với hắn: “Lưu tướng quân tránh ra chút, để bổn tướng quân một tiễn bắn hạ ả ta.”
Lưu Tự nghe thế liền cả kinh, rút chủy thủ nơi hông đâm mạnh vào mông ngựa, trong tiếng hí điên cuồng, người như tên bắn đã xông thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc đã chạy song song với Chiêu Ninh, nhưng nàng lại không hề nhìn hắn, chỉ mạnh mẽ quất ngựa.
“Vèo” một tiếng, tướng lĩnh Tây Nhung phía sau cuối cùng vẫn bắn tên, lời nói trước đó chẳng qua chỉ là bày đặt, sao có thể thật sự bận tâm đến an nguy của Lưu Tự!
Trong gió tuyết, mũi tên đó từ phía sau rít gào xé gió mà tới, rõ ràng mồn một. Lưu Tự không kịp nghĩ nhiều, ra sức hướng phía sau Chiêu Ninh phóng qua, hai tay ôm lấy eo nàng, vừa ngồi xuống đằng sau nàng thì liền rên lên một tiếng, vai trái đã trúng một tiễn.
Mùi máu bắt đầu tràn ngập trong gió, Chiêu Ninh quay đầu nhìn, cả kinh, vội vàng muốn dừng ngựa.
Chiêu Ninh siết chặt dây cương, có chút hối hận vì đã tới tìm hắn. Thế nhưng trong lòng lại bừng lên một ngọn lửa giận khác, nhịn không được mắng: “Ngươi cứ khăng khăng ngốc nghếch như vậy! Ai nấy đều thấy An Bình đối với ngươi vô ý, ngươi vì sao lại mạo hiểm vì nàng như thế!”
Lưu Tự bàng hoàng, cằm vô lực gác trên bả vai nàng, hơi thở gấp gáp thấp giọng nói: “Quận chúa, mạt tướng dù thế nào cũng là người Lương quốc, lúc Đại Lương cần người, đương nhiên phải dũng cảm đứng ra. Thục vương chiến công hiển hách, nếu vì chuyện này mà bị bêu danh thì không hay, Mạt tướng vô danh, trái lại không hề gì. Về phần bệ hạ…….Trước đây ta chung quy có thành kiến đối với người, hiện giờ rất muốn vì người làm chút gì đó.”
Hắn giải thích rất cặn kẽ, lửa giận trong lòng Chiêu Ninh liền không rõ vì sao lắng xuống, duy chỉ thì thào lặp đi lặp lại lời trước đó: “Ta chưa từng thấy qua kẻ nào ngốc như ngươi!”
“Quận chúa cũng rất ngốc, nếu không trước đó cũng sẽ không vì đuổi theo một người mà đi tới Tây vực.” Hắn thấp giọng cười: “Hiện giờ lại bất tất tự làm khổ mình mà tới đây…………..”
Chiêu Ninh ngẩn ra, nói không nên lời.
Nàng tới Tây vực đích thực là vì một người, còn là một nam tử. Đã từng tình thâm ý thiết như thế, vậy mà tới cuối cùng, chỉ một câu của hắn “Nếu nàng không phải quận chúa, với bản tính trầm lặng đó, ta căn bản nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần.”
Nàng đuổi theo hắn tới Tây vực thì tình cờ gặp Lưu Tự. Đối phương sớm đã không còn bộ dạng của một đệ đệ, nhưng nàng vẫn duy trì tư thái người lớn hơn vài tuổi, tính tình vốn kiệm lời lại càng trầm mặc.
Nếu không phải vì hắn mạo hiểm bảo vệ nàng đi Tháp Thấp thành, nàng có thể sẽ không phát hiện điểm tốt của hắn. Trầm lặng, không nói những lời màu mè, thi thoảng có chút xấu hổ cũng sẽ đỏ mặt, nhưng khi có nguy hiểm đều chắn trước người nàng.
Chiêu Ninh cũng từng hỏi hắn, liệu có phải vì thân phận quận chúa của nàng mới bảo vệ nàng như vậy. Lưu Tự gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nói không phải là dối trá, nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Đôi bên tính cách gần giống nhau nên càng dễ thông hiểu lẫn nhau, lúc cảm kích sẽ không nói ra lời, nhưng sẽ tràn ngập trong lòng rất lâu không hề biến mất. Nếu không phải có khoảng thời gian ở cùng kia thì Chiêu Ninh sẽ không nảy sinh suy nghĩ khác với hắn. Kỳ thực hiện giờ cũng không làm rõ được, có lẽ chỉ là sự cảm kích muốn tới xem thử hắn liệu có an toàn hay không mà thôi. Nhưng hiện giờ lại liên lụy hắn bị thương, trong lòng nàng càng nảy sinh hối hận và tự trách.
Chả trách bản thân không khiến người vui vẻ, tính cách lạnh lùng, lại còn hại người khác dính phiền phức………….. Gió tuyết kết thành một chiếc quạt óng ánh nho nhỏ trên hàng mi nàng, run rẩy rũ xuống, che đậy tâm tình.
Lưu Tự ở sau lưng bỗng nhiên vào lúc này nói một câu kỳ lạ, sau đó hỏi nàng: “Quận chúa hiểu tiếng Tây Nhung, biết câu này có nghĩa gì không?”
Chiêu Ninh tập trung suy nghĩ, tận lực không để tâm tư bị mùi máu tươi nơi vai hắn cùng hơi thở nóng rực của hắn quấy nhiễu. Sau khi lọc đi lọc lại mấy lần, cuối cùng thốt lên: “Thì ra Lương đô có nội gián! Thế nhưng lại là hắn………….”
Câu này ý là Tây Nhung vương bảo đối phương đẩy nhanh tốc độ hành quân, hiệp đồng tác chiến. Nàng vừa định giải thích tỷ mỉ cho Lưu Tự thì tiếng vó ngựa sau lừng đã dần dần truyền tới. Lưu Tự lấy lại tinh thần, ngổi thẳng người: “Nếu như quận chúa hiểu nghĩa, xin truyền tới cho bệ hạ, mạt tướng không tiễn.”
Nói rồi lập tức chống lên lưng ngựa nhảy xuống, bởi vì ngựa còn đang phóng đi, người hắn thoáng cái đã ngã lăn trên đất, tay ôm vai trái quỳ một chân ở đó. Tuyết đọng màu trắng bạc nhiễm vết máu chảy xuống từ bả vai, giống như từng đóa từng đóa hồng mai nở rộ.
Chiêu Ninh muốn dừng lại nhìn, nhưng thấy hắn ngẩng đầu tức giận quát: “Còn không đi?!”
Nàng cắn răng, biết không thể lại liên lụy hắn, nói một câu “Ngươi bảo trọng” rồi liền quay đầu ngựa, thế nhưng một khắc trước khi rời đi lại nhịn không được bổ sung một câu: “Ta sẽ đợi ngươi trở lại, phải sống sót!”
Lưu Tự ngạc nhiên ngước lên nhưng nàng đã thúc ngựa đi xa, bóng lưng màu đen bị hoa tuyết ngập trời che lấp, rất nhanh đã biến mất không còn trông thấy.
Hắn thật sự không ngờ nàng mạo hiểm tới đây để gặp mình, mặc dù nói lúc đầu từng có một khoảng thời gian giúp đỡ lẫn nhau ở thành ma quỷ, nhưng tuyệt đối không ngờ tới nàng sẽ xem trọng mình đến thế.
Vì cái gì lại xem trọng hắn? Trên đời này vậy mà lại có người hứa với hắn như vậy.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hắn cắn vạt gáo, nhịn đau cầm chặt mũi tên, mạnh mẽ dùng lực rút ra. Bởi vì hướng tay dùng lực hơi nghiêng, miệng vết thương bị kéo rộng, đương nhiên càng đau đớn, cơ hồ muốn cắn nát khớp hàm.
Thậm chí còn không kịp lau mồ hôi trên trán, hắn liền chôn mũi tên vào trong lớp tuyết dày đặc, sau đó rút chủy thủ bôi vết máu trên bả vai, đợi đoàn người kia tới.
“Lưu tướng quân, ngài sao rồi?” Tướng lĩnh Tây Nhung dẫn đầu rất nhanh đã tới trước mặt, từ trên cao nhìn xuống Lưu Tự đang vô cùng nhếch nhác.
“Đừng nói nữa, tức thêm mà thôi.” Hắn không đổi sắc, mặt mày ủ rũ: “Nữ nhân kia đúng là xảo quyệt, ta đã lao tới chế ngự nàng ta, nhưng lại bị nàng ta làm bị thương.” Nói rồi ném chủy thủ ra, trên gương mặt nhợt nhạt phiếm hồng ngượng ngùng.
Tướng lĩnh kia ánh mắt xem thường, nhưng trên mặt lại vẫn nở nụ cười: “Chả trách trước đó thấy ngài từ trên ngựa nàng ta ngã xuống, thì ra là vậy, người Lương quốc các ngài đúng là thương hương tiếc ngọc quá.”
Lưu Tự gượng cười vài cái, không lên tiếng.
“Mấy người tiếp tục truy đuổi!” Tướng lĩnh chỉ huy đám người bên cạnh rồi quay đầu nói với hắn: “Lưu tướng quân, Đại vương căn dặn chuẩn bị khai chiến, bổn tướng phải cùng ngài đi trị thương, tránh làm chậm trễ đại sự.” Nói rồi trên mặt lại bày ra nụ cười hữu hảo, sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
“Vậy làm phiền Ô Đồ tướng quân rồi.”Lưu Tự gật đầu, trước khi đi còn không quên hung tợn hướng phía Chiêu Ninh đã mất hút trừng mắt một cái.
Tướng quân tên gọi Ô Đồ lại càng khinh thường, nam tử Trung Nguyên quả nhiên còn yếu ớt hơn chim non, ngay cả một nữ tử cũng bắt không được, còn có tư cách gì hợp tác với bọn ta? Đợi chịu chết đi!
Ở chiến trường bên kia, Tiêu Trữ một kiếm đâm vào ngực tráng hán, rút kiếm ra, máu ồ ạt thấm trên nền tuyết, rất nhanh đã bị đại tuyết rơi xuống phủ lấp, hình thành dấu vết loang lổ.
Tráng hán ôm ngực quỳ trên đất, không thể tin nổi nhìn hắn: “Không, không phải…………Chạm tới thì dừng sao?”
“Đó là lễ nghi giang hồ, ngươi hiện giờ thân ở quân doanh, lúc khai chiến sẽ tàn sát tướng sĩ Đại Lương ta, sao có thể chỉ chạm thì liền dừng?” Tiêu Trữ lạnh lùng nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm.
“Ngươi…………Ngươi là nhân sĩ giang hồ, vì sao không tuân thủ lễ tiết giang hồ?” Tráng hán phun một búng máu, tay chống trên đất nhưng vẫn như cũ cố chấp ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt muốn toét ra.
“Đúng rồi, quên nói với ngươi.” Tiêu Trữ trở tay thu kiếm, đứng thẳng người, tựa như thiên thần đối diện với phàm nhân đang bái lạy: “Ta chính là trưởng tử của Nhiếp chính vương Đại Lương, Tiêu Trữ.”
Tráng hán chợt mở to hai mắt.
“Binh bất yếm trá, muốn khơi mào chiến tranh, tức là trực diện tàn sát. Hiện giờ đừng nói ngươi, chỉ cần có cơ hội, mặc kệ là người Tây Nhung nào trên chiến trường, ta cũng sẽ không buông tha………..”
Tuyết trắng lượn vòng phủ khắp đất trời, bóng lưng đeo kiếm của hắn càng lúc càng xa, đọng thành hình ảnh cuối cùng trong mắt tráng hán trong cuộc đời này