Lúc từ trong nội trướng của Tề Tốn Chi bước ra, trăng đã treo giữa bầu trời.Mặt trăng đêm đông cao vời vợi, xuyên qua tầng mây hư ảo chỉ hé lộ một vòng cung dìu dịu, như ánh mắt đong đưa của mỹ nhân sau sa trướng. Trong luồng gió lạnh xào xạc, trên mặt đất khô cằn phủ một tầng ánh sáng màu trắng bạc, phủ lên bóng dáng mỏng manh của An Bình.
Viên Hỉ lại giống như một quả cầu lăn tới, phất trần kẹp dưới nách, bước chầm chậm, hai tay cật lực chà xát vào nhau: “Công tử, muốn về đại trướng ư?”
Đối với bên ngoài, hiệu lệnh ứng chiến vừa được ban bố không bao lâu, Sùng An bệ hạ chuẩn bị ngự giá thân chinh hiển nhiên cũng đang trên đường đến, vì vậy trươc mặt người ngoài hắn đương nhiên không thể gọi An Bình là bệ hạ.
An Bình vừa định gật đầu thì lại nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân khe khẽ vọng tới, quay đầu nhìn, là Song Cửu người mặc giáp trụ. Hắn dường như rất quen với tiết trời giá lạnh nơi này, đứng ở bên ngoài lâu như vậy cũng không thấy sợ lạnh, vóc người thiếu niên cao gầy rắn rỏi tựa như một gốc tùng, đến cách An Bình hai trượng thì dừng lại, chắp tay thấp giọng nói: “Thuộc hạ có lời muốn thỉnh giáo công tử.”
Suy nghĩ nàng xoay chuyển, gật đầu, Viên Hỉ thấy vậy không khỏi lại muốn liếc mắt khinh thường, không cam không nguyện di chuyển thân hình như quả cầu tròn tránh khỏi tầm mắt của hai người.
“Có chuyện gì? Nói đi.” An Bình vừa đi về phía đại trướng vừa tránh binh sĩ tuần tra, nửa cơ thể chìm trong màn đêm không được ánh lửa chiếu tới.
Song Cửu chậm rãi theo sau, cúi đầu nhìn chiếc bóng của nàng ở phía trước, bước chân đi theo dần dần có chút không xác định, một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Lời bệ hạ nói hôm ấy, liệu vẫn còn giữ chứ?”
Bóng người trước mặt dừng lại, hắn cũng theo đó dừng theo, ngẩng lên nhìn, An Bình đã xoay người, lưng quay về phía lều trướng, một nửa sườn mặt được ngọn đuốc xa xa phản chiếu tạo nên một độ cong nhu hòa, thế nhưng giọng nói lại trầm thấp như gió lạnh quét qua tai: “Ngươi nói chuyện nào?”
Trái tim Song Cửu thoáng cái ‘bộp’ một tiếng, sự lo lắng mấy ngày liên tiếp cuối cùng trở thành sự thật.
Trước đó cho rằng Tề Tốn Chi quả thật trốn tới Thanh Hải quốc, thế nhưng gã kỳ đà này sâu không lường được, ai biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, khắc trước còn cùng An Bình khanh khanh ta ta, khắc sau đã chạy trốn mất tăm mất tích cũng hoàn toàn là điều có thể. Nhưng kể từ hôm ấy trông thấy hắn xuất hiện trong quân doanh, thâm tâm liền cảm thấy không ổn. Mãi đến bây giờ, cuối cùng nhịn không được đem vấn đề hỏi ra miệng, nhưng lại nhận được câu hỏi ngược lại thế này.
Đêm lạnh yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của binh sĩ đi tuần cùng với tiếng ngựa hí truyền tới từ chuồng ngựa quanh quẩn trong gió, đến bên tai hắn thì chỉ còn lại sự thất vọng trống rỗng. Thứ chỉ thiếu chút nữa là sẽ đạt được, đã gần kề ngay trước mắt, lẽ nào hiện giờ lại lần nữa biến mất?
“A, nhớ ra rồi, thì ra ngươi nói chính là chuyện khối ngọc thạch kia à.”
An Bình chợt lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Song Cửu, mặc dù cách không bao lâu, nhưng tâm tình hắn lên xuống dữ dội, cảm thấy như thể đã trải qua rất lâu rồi. Hắn chấn động, ngẩng lên nhưng chỉ trông thấy nàng khẽ cúi đầu,hàng mi dài trong luồng sáng ngược hơi run rẩy.
“Chuyện đó bổn công tử đương nhiên ghi nhớ, lẽ nào còn gạt ngươi? Phải biết rằng, ta ghét nhất chính là bị lừa dối.” An Bình bước tới gần hơn, tiến sát lại nhìn hắn, ánh mắt lúc này đột nhiên rất mơ hồ, khiến hắn cảm nhận được áp lực ẩn chứa trong đó: “Song Cửu, ngươi chưa bao giờ gạt ta đúng không?”
“………….” Song Cửu không khỏi lùi về sau một bước, yết hầu mơ hồ khô khốc. Rõ ràng vấn đề là do hắn đưa ra, thế nhưng lúc này lại giống như chính mình bị kéo vào trong.
An Bình lại tới gần một bước, cơ thể gần như dán trước ngực hắn: “Sao vậy? Không nghe thấy câu hỏi ư? Nếu ngươi lừa bổn công tử trước, vậy thì những điều khác ta không cách nào cam đoan rồi.”
Song Cửu siết chặt lòng bàn tay, một lúc sau mới giấu được tâm trạng, nói: “Công tử nói gì thế, thuộc hạ sao lại lừa người chứ.”
“Vậy thì tốt.” An Bình nhấc tay vỗ vai hắn, quay người rời đi, hắn thì vẫn ngơ ngẩn đứng đấy như cũ. Bả vai dường như hãy còn lưu lại xúc cảm ấm nóng từ lòng bàn tay nàng, nhưng hiện thời, nhìn bóng lưng nàng từ từ hòa vào ánh lửa thì lại bỗng trở thành cảm giác giá lạnh âm u xâm nhập vào tận xương tủy, như là một loại biệt ly.
Điều đáng sợ nhất không phải là không đủ nhẫn tâm, mà chính là chưa kịp nhẫn tâm thì đã động lòng. Ước chừng từ lúc nàng tức giận xông tới giải cứu hắn dưới mũi kiếm của Thục vương, hắn đã động lòng.
Không thể nói chính xác nguyên nhân là gì, cũng có lẽ chỉ vì chưa bao giờ có người nào từng quan tâm đến an nguy của hắn. Mà hiện tại, hắn lại vì một chút nhi nữ tình trường vẫn luôn cực lực đè nén này lộ ra hốt hoảng.
Bố trí lâu như vậy, khổ sở nhiều như vậy, sao có thể dễ dàng buông tay như thế, cứ cho là hắn nguyện ý thì chúng thuộc hạ vẫn luôn ngẩng đầu trông đợi trong tay hắn cũng sẽ không đồng ý.
Một đám mây ngang qua, ánh trăng e thẹn hoàn toàn nấp trong bóng tối, doanh địa nhất thời rơi vào trong sự tĩnh mịnh lặng yên.
Màn trướng đại trướng trung quân An Bình ngụ lại bị xốc lên, dường như trong khoảnh khắc không cách nào thích ứng với ánh sáng trong trướng, người tới đưa tay che trước trán, càu nhàu một câu: “Thật nhức mắt.”
An Bình vừa trở lại trướng không bao lâu, đang cầm kìm gắp than cho vào chậu, thấy người tới, cười tủm tỉm nói: “Hoàng thúc ăn ngon không?”
Tiêu Tĩnh đặt tay xuống, tới gần hơn chút, trên mặt là nét uy nghiêm lạnh lùng mà một quân nhân nên có cùng với sự kiêu ngạo của một vị hoàng thúc: “Rất tốt, Duệ công tử không có mặt thực sự đáng tiếc, tội cho tiểu tử ngốc nào đó vẫn cứ luôn nhớ nhung ngài.”
“Còn tưởng hoàng thúc đứng đắn, trái lại cũng thích lấy chuyện tình cảm của hậu bối mà chế giễu nhỉ.”
Tiêu Tĩnh bị lời của nàng nghẹn họng, co rút khóe miệng, có điều trêu đùa nhẹ nhàng thế này trái lại khiến người ta tâm tình thư thái, bất giác làm nhạt đi cách biệt thân phận giữa đôi bên. Hắn tự mình đi tới cầm chung trà nóng bên án kỷ, sau khi nốc một ngụm mới thong thả nói: “Kế hoạch lần trước ngươi nói, tới thời điểm thực hiện rồi?”
An Bình dừng động tác nơi tay, bước qua, nhẹ nhấc tay lên, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó cùng ngồi đối diện với hắn: “Đích thực là đã tới lúc, hiện giờ ai nấy đều biết hai người chúng ta không hợp, lúc này hành động là thích hợp nhất.”
Tiêu Tĩnh bưng chung trà trầm ngâm trong chốc lát, trong bụng rà soát lại một lượt bố trí trước sau của kế hoạch, ngửa cổ uống cạn chung trà, gật đầu: “Vậy vi thần liền đi sắp xếp, sau đó lại tới.”
An Bình chợt đứng dậy ngăn hắn, ánh đuốc mông lung tỏa bóng tối trên mặt nàng, tựa như một tiếng thở dài: “Hoàng thúc, mặc dù chỉ là diễn kịch, nhưng chuyện này có thể sẽ khiến uy danh người gầy dựng ngày trước bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí trở thành tội nhân của Lương quốc, người xác định muốn làm?”
Tiêu Tĩnh liếc mắt khinh thường: “Bệ hạ còn nói như vậy, lúc trước nói “nguyện đổ phục thâu” chính là ngài, bây giờ ngăn cản vi thần cũng chính là ngài.” Một tay hắn chống nạnh, bày ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Ngài rốt cuộc muốn thế nào đây!”
An Bình cúi đầu thấp tiếng cười, phất phất tay, nói: “Được rồi, đã tới bước này, nói mấy lời đó cũng chẳng có ích gì, hoàng thúc dám làm dám chịu, chỉ nội điểm tuân thủ nguyên tắc trò chơi này thôi cũng khiến Trẫm khâm phục vô cùng.”
Lời nói ra dù bùi tai, nhưng thần sắc Tiêu Tĩnh lại chả tốt đẹp gì, bĩu môi khinh thường liếc mắt nhìn đỉnh trướng một cái. Nào có ai lấy tranh giành hoàng vị trở thành trò chơi chứ?!
Nói đi cũng phải nói lại, ngày trước ở kinh thành hắn cùng An Bình minh tranh ám đấu như vậy, mặc dù hư thật không rõ, nhưng kết quả cuối cùng, hắn đích thực là kẻ thua cuộc. Mà thời điểm đặt ra ván bài này, có lẽ ngược dòng trở lại bữa tiệc sinh thành lúc đó của Tề Tốn Chi.
Trước khi xảy ra trận cãi vã lần ấy, hai người đã có một cuộc nói chuyện dài. Dùng lời An Bình mà nói, cuộc thảo luận này có tính nội hàm, nhìn xa trông rộng vô cùng………. Tiêu Tĩnh đích thực từng muốn cướp quyền, nhưng chỉ là ý nghĩ do thói kiêu ngạo lúc đó kích động, hắn vốn không có ham muốn với quyền bính. Cho nên lúc An Bình đưa ra cạnh tranh công bằng, hắn liền vui vẻ tiếp nhận. Về phần sau đó đâm bị thương Song Cửu, chính là một màn kịch cố ý, có điều chuyện cướp đoạt binh phù này đúng thật là hắn bị An Bình bày trò, kế đó liên tục chèn ép, đương nhiên cũng là thật.
Thế nhưng ‘nguyện đổ phục thâu’, Tiêu Tĩnh thua cũng chưa từng hối hận. Nghẹn khuất dù có, An Bình lại thích cố tình châm ngòi ngạo khí của hắn, nhưng hắn cũng đã quen nộ khí đùng đùng cư xử với nàng, đại khái đây cũng là một phương thức ở chung độc đáo.
Hắn chỉnh lại y phục bước ra ngoài, khi sắp tới cửa trướng, dừng lại quay người, nói với An Bình: “Mỗi người đều có con đường thích hợp với mình, vi thần từng có hùng tâm tráng chí, nhưng nếu thật sự bị vây trong cửu trùng cung khuyết, đích thực khó mà biểu đạt, có thể thấy vi thần quả thật cũng không thích hợp làm hoàng đế, ước chừng tại nơi sa trường vạn dặm, chiến mã phi nhanh này mới là nơi thâm tâm vi thần luôn khao khát.”
An Bình thu lại ý cười, trầm ngâm nhìn hắn một hồi lâu, rất lâu sau, nghiêm túc gật đầu: “Hoàng thúc, Trẫm tin thúc.”
Tiêu Tĩnh cười khẽ, chắp tay hành lễ rồi vén màn đi ra.
Dường như có thể cảm giác được sóng ngầm cuồn cuộn giữa thế gian, ánh trăng đêm nay vẫn luôn ẩn sau tầng mây, mang lại cảm giác chìm nổi bất an. Ngọn lửa trong cơn gió lạnh heo hắt cháy bùng lên nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy ấm áp. Hình ảnh đại mạc xa xa bắt chồng len nhau như núi như biển, thoạt nhìn triền miên trải dài không dứt, toát lên vẻ cô độc, âm trầm nặng nề.
Lưu Tự ra khỏi doanh địa, vòng qua những bức tường rào chắn cao cao xung quanh chậm rãi thả bước, thi thoảng ngước lên nhìn về nơi xa, cảm thấy đất trời mênh mông khiến bản thân cách bầu trời thật gần, một cảm giác kiêu ngạo không cách nào diễn tả chợt nảy nở trong lòng.
Hắn ra ngoài để tỉnh rượu, trong quân cấm rượu, nhưng vì chiêu đãi thế tử và quận chúa, ít nhiều gì cũng phải uống một ít. Thân là tham tướng, lấy mình làm gương, hắn liền ra ngoài doanh địa.
Tùy tiện đi dạo tới lui hai ba vòng, hơi rượu đã tản đi không ít, vốn định quay về, nhưng thấy có người từ trong doanh địa đi ra, vạt áo hồ phục màu đen khẽ tung bay trong gió, rất nhanh đã tới trước mặt hắn.
“Quận chúa.” Lưu Tự vội nâng tay hành lễ.
“Ừm.”
Chiêu Ninh không mặn không nhạt trả lời một tiếng, ngước lên nhìn ánh trăng, không nói gì nữa, hắn nhất thời không đoán được, cũng lặng im.
Hai bóng người giữ cự ly theo đúng lễ tiết, chiếc bóng đổ trên đất khẽ tựa vào nhau. Lưu Tự vô tình nhìn thấy, như thể đột nhiên bị bò cạp đốt, bất giác nảy sinh cảm giác không mấy tự nhiên, dịch sang bên cạnh vài bước, sát vào rào chắn sau lưng mới xem như để bóng mình tách xa thế giới của nàng.
“Khánh Chi,” Đang định lên tiếng thì Chiêu Ninh chợt gọi, có điều vẫn không nhìn hắn, vẫn chỉ đối mặt với ánh trăng, dường như có chút không tập trung: “Ngươi thích An Bình?”
Lưu Tự mím môi, mặt nóng lên đôi chút, không lên tiếng.
“Vậy là ngầm thừa nhận rồi.” Chiêu Ninh vẫn không nhìn hắn, cũng không nói gì nữa, phảng phất như thể có thể nghe nàng lên tiếng nói chuyện là điều vô cùng khó tin.
Lưu Tự không khỏi cảm thấy tình hình trước mắt có hơi ngượng, cúi đầu lục lọi tìm đề tài tán gẫu, ai biết còn chưa nghĩ ra thì trong doanh đã tuyền tới tiếng động huyên náo ầm ĩ. Hắn vội chạy tới cổng doanh nhìn vào trong, Chiêu Ninh cũng đi theo, nhưng chỉ yên lặng đứng đấy, dù hiếu kỳ, trên mặt vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Vệ binh gác cổng đứng cạnh đó tất cả đều thò đầu ra nhìn, quay qua trông thấy nét mặt nàng thì lập tức cảm thấy kính phục, không hổ là nữ nhi của Nhiếp chính vương, đấy gọi là bình tĩnh ung dung a!
Có thể thấy, mặt than có đôi khi rất có lợi. →_→
Rất nhanh, tiếng động bên trong càng lớn hơn, có thể nghe rõ đấy là tiếng tranh cãi, Lưu Tự chợt cảm thấy quen thuộc, dường như trước đây cũng từng nghe thấy âm thanh tranh cãi như vậy……….Đúng rồi! Hắn giật mình mở to mắt, vội vàng chạy vào trong, còn chưa tới đại trướng trung quân thì đã thấy Thục vương dẫn theo mấy phó tướng lao ra, dưới ánh lửa nộ khí đùng đùng.
“Vương gia, ngài lại cãi nhau với bệ hạ à?” Hắn nhanh chóng chạy tới, thấp giọng hỏi Tiêu Tĩnh.
“Hừ, bổn vương chịu đủ rồi, chèn ép cũng được đi, đã chân chính giao binh phù cho bổn vương dẫn binh nhưng lại lấy danh nghĩa ngự giá thân chinh tới đây giám sát, đây không phải rõ ràng là coi thường người khác sao!” Tiêu Tĩnh vòng qua đứng cạnh hắn, chỉ huy phó tướng sau lưng đi dẫn ngựa chuẩn bị, sau đó mới quay đầu bổ sung một câu: “Khánh Chi, ngươi đừng quan tâm nữa, bổn vương không cách nào đi theo một bệ hạ như vậy!”
Giọng hắn rất cao, rất nhiều binh sĩ đều nghe thấy, nhất thời có cảm giác tiêu hóa không được.
Bệ bệ bệ…….bệ hạ ở đây?!!!!
Lưu Tự kinh hoảng một lúc, thầm suy đoán ý tứ trong lời này của hắn, lại thấy hắn vẫn tiếp tục thấp giọng phân phó thủ hạ ra ra vào vào sắp xếp gì đó, trong lòng thoáng chốc cả kinh, vội kéo hắn qua một bên, hít sâu một hơi mới cẩn cẩn trọng trọng đem câu hỏi trong lòng nói ra: “Vương gia không định theo bệ hạ, lẽ nào là muốn…………”
Tiêu Tĩnh lườm hắn một cái, ngắt ngang lời hắn định nói: “Bổn vương cái gì cũng chưa từng nói.”
Mấy phó tướng dẫn ngựa đi tới, theo sát còn có một đội binh sĩ rầm rập, tất cả đều xếp hàng tề chỉnh, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng sắp ra trận. Tiêu Tĩnh xoay người lên ngựa, đầu cũng không quay lại phất tay một cái, dẫn đầu hướng bên ngoài phóng đi. Lưu Tự thấy tình hình không ổn, lập tức tiện tay tháo một con ngựa ở bên cạnh rồi cũng xoay người đuổi theo.
Chiêu Ninh vội đuổi theo ra khỏi doanh địa, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hắn không kịp nhiều lời, chỉ để lại một câu: “Làm phiền quận chúa thông báo bệ hạ một tiếng, Khánh Chi nhất định sẽ đuổi theo kéo Vương gia về!”
Tình hình vừa rồi nếu đoán không nhầm, chỉ sợ Thục vương đã có suy nghĩ không nên có. Trước đây tranh quyền đã có khúc mắc, bây giờ trên tuyết lại phủ thêm sương, đi tới bước này cũng không phải là không thể.
Lưu Tự vừa nghĩ, vừa đẩy nhanh tốc độ thúc ngựa dưới chân, mắt thấy đội ngũ chính quy của Thục vương đã rơi lại phía sau, hắn vẫn tiếp tục nhanh như điện chớp, mãi tới khi đến khu vực quân Tây Nhung hạ trại, thì lại không khỏi một trận kinh hãi.
Lẽ nào hắn (Thục vương) sớm đã chuẩn bị từ trước?
Vó ngựa lộc cộc trong đêm đặc biệt rõ rệt, mắt thấy đội ngũ phía sau bị tách ra một đoạn, phía trước lại tối đen không thấy bóng người, Lưu Tự rốt cuộc không thể nhịn nữa quát lên với bóng lưng của Tiêu Tĩnh ở phía trước: “Vương gia, ngài lẽ nào thật sự muốn đi theo giặc?!”
Đêm tối như mực, cuồng phong thét gào, con ngựa bên dưới Tiêu Tĩnh chợt hí lên một hồi điên cuồng, sau đó từ từ dừng lại………….