Không được, cô ít nhất phải cảnh cáo em gái một chút, cái người tốt trong miệng em gái căn bản là đại Dã Lang,cô không cẩn thận sẽ bị thương .
“ŧıểυ Mạt a,tôi đã nói với cô. . . . .” Trấn Trường đang chuẩn bị khuyên, lại thấy tầm mắt của Uông Ngữ Mạt nhìn về phía ngoài cửa sổ, một đôi lông mày nhỏ nhắn nhăn thật chặc .
Cô khiêu mi, cũng nhìn theo về phía ngoài cửa sổ, sau đó. . . . . .
A, shit! Cô đã quên tên Phương kia đã nhận làm tài xế xe, đến dưới chân núi chở năm du khách đi lên, mà bình thường họ Phương kia làm tài xế , diễm ngộ là tránh không khỏi.
Cửa thủy tinh được mở, Phương Nhĩ Kiệt đẹp trai tựa vào cạnh cửa, bên cạnh thì dán ba mỹ nữ, “Hắc, mỹ nữ Trấn Trường, nha đầu hôm nay phiền cô chăm sóc, ta hôm nay có chút bận.”
“Bận rộn cái gì?” Trấn Trường liếc Phương Nhĩ Kiệt đứng ở phía sau ba phụ nữ, cánh môi tức giận nhẹ phiết, tên sắc lang này, khẩu vị thật đúng là lớn!
“Đến dưới chân núi chơi, các cô ấy hẹn ta đến nghỉ phép trung tâm CLB nói chuyện phiếm.” Phương Nhĩ Kiệt cười phong lưu, ngón tay quét nhẹ quá bên cằm phải mỹ nữ, rước lấy một tiếng hờn dỗi.
Đúng nha, sợ rằng còn có thể hàn huyên tới trên giường nha! Trấn Trường ở trong lòng hừ nhẹ.
“Cứ như vậy, nha đầu phiền cô nha!” Báo bị xong, Phương Nhĩ Kiệt xoay người, ôm mỹ nữ chuẩn bị rời đi.
“Ta cũng vậy muốn đi.”
Đột nhiên toát ra thanh âm để cho bọn họ sửng sốt, Phương Nhĩ Kiệt dừng bước lại,áo phía sau lập tức bị kéo, hắn xoay người, kinh ngạc nhìn Uông Ngữ Mạt nắm áo hắn.
“Nha đầu?” Hắn cau mày, hoài nghi mình nghe lầm.”Em đang ở đây đùa giỡn hay sao?”
Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn có thật tình, con ngươi ngưng tụ vẻ ngay cả chính cô cũng không biết mình đang tức giận.
“Em cũng muốn.”
Uông Ngữ Mạt lần đầu tiên đến CLB, hoàn toàn không giống như cô thấy trên TV.
Cô cho là CLB rất ầm ĩ, sẽ có người ở trong sàn nhảy nhiệt vũ, còn có đèn ngũ sắc lập lòe,nhưng mà lúc này CLB rất yên tĩnh , ánh đèn hoàng hôn, âm nhạc nhẹ, tụm năm tụm ba ngồi ở góc, cũng có người ngồi ở quầy bra…..
Có người đang ở sàn nhảy ôm ấp, nhưng tuyệt không ồn ào, cũng không giống trong tưởng tượng của cô.
“Ajay, chúng ta đi nhảy nha!” Giọng nói làm cho Uông Ngữ Mạt kéo tầm mắt nhìn chung quanh về, ánh mắt nhìn vào người đối diện.
Phương Nhĩ Kiệt ngồi ở chính giữa, bên cạnh dán lên ba mỹ nữ, cô nhớ được người đó tên là Annie.
“Nhảy sao. . . . . .” Phương Nhĩ Kiệt lắc nhẹ chén rượu trên tay, rượu vàng óng ở trong ly đong đưa, tròng mắt đen rơi vào trên người Uông Ngữ Mạt, vừa vặn để hai ánh mắt nhìn nhau, hắn sờ môi, thanh âm trầm thấp.”Các cô đi đi, tôi không thể để cô ấy ngồi một mình ở đây.”
Nghe được lời của hắn, Uông Ngữ Mạt nhưng tuyệt không cảm thấy cao hứng, ngữ khí của hắn nói rõ cô như là nhóc con, sợ cô chạy loạn.
“Cô ấy không phải là trẻ con!” Annie tức giận, mất hứng trừng mắt nhìn Uông Ngữ Mạt một cái.