Bùi Hộ vẫn luôn che ô cho Mộ Từ, tránh để tuyết rơi lên người nàng.
Thoáng thấy Ôn Cẩn Dần đứng dưới bóng truyết tùng, hắn thấp giọng hỏi:
“Có cần diệt khẩu không?”
Trong mắt hắn ánh lên sát khí, nhưng lại bị thiếu nữ bên cạnh ngăn lại.
Mộ Từ làm như chẳng có việc gì, không né tránh, thản nhiên đi ngang qua Ôn Cẩn Dần.
Ôn Cẩn Dần đứng dưới tán cây, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Khi thiếu nữ bước ngang qua hắn, nàng đột nhiên dừng chân.
Nàng nghiêng đầu, giơ ngón tay trỏ chạm nhẹ lên môi đỏ, giọng ngọt ngào cất lên:
“Tỷ phu, giữ bí mật giúp muội nhé. Nếu không, muội sẽ cắt đứt cổ họng huynh đấy…”
Giọng nàng ngây thơ hồn nhiên, nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình.
Không giống như là đang nói đùa, ánh mắt nàng lóe lên tia cuồng dại.
Ôn Cẩn Dần chưa từng gặp lời đe dọa trắng trợn như vậy.
Hắn vốn chính trực, nhân hậu, chẳng bao giờ có ý hại người.
Thế nhưng, rõ ràng là trong lòng thiếu nữ trước mặt đầy hiểm ý.
“Thần cùng Chiêu Dương công chúa vẫn chưa thành thân, tiếng ‘tỷ phu’ này, thật khiến thần không dám nhận.
Thần sẽ xem như chưa từng nghe thấy cuộc đối thoại giữa công chúa và tỳ nữ vừa rồi.
Mong công chúa sớm từ bỏ con đường lạc lối, quay đầu là bờ.”
Giọng của Ôn Cẩn Dần trong trẻo như suối, ánh mắt ôn hòa.
Vài câu nói thôi mà khiến người ta có cảm giác như gió xuân phả vào mặt.
Thế nhưng Mộ Từ chẳng hề động lòng, ngược lại, lời nói càng lộ vẻ uy hiếp.
“Giọng của Ôn thái phó thật dễ nghe, chỉ là lời nói lại quá chói tai.
Bổn công chúa chỉ thắc mắc, sao thái phó lại chắc rằng đường ta đang đi là con ‘đường lạc lối’?
Sao ta lại thấy, đây là con đường quang minh chính đại, trừ gian diệt ác, từng bước thanh minh chứ?”
Đối diện ánh nhìn nóng rực như lửa của nàng, Ôn Cẩn Dần vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh, chậm rãi đáp:
“Công chúa người…”
“Cẩn Dần huynh!”
Giọng của Mộ Khanh Khanh vang lên từ xa, nàng ta vừa chạy vừa vẫy tay về phía Ôn Cẩn Dần.
Sự xuất hiện của nàng ta đã cắt ngang cuộc đối thoại.
Mộ Từ nhìn bóng dáng vui tươi đó, môi khẽ cong lên một nụ cười kiều mị.
Khi Mộ Khanh Khanh đến gần, Mộ Từ chẳng hề để tâm.
Nàng hơi nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ chớp như hai cánh quạt nhỏ, trong sáng linh động.
“Cẩn Dần huynh?”
Nàng như lặp lại, lại như trêu chọc, giọng chứa chút khêu gợi nghịch ngợm, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua môi, ánh mắt càng thêm ý tứ.
“Có là phải hoàng tỷ đang gọi huynh không, Cẩn Dần huynh?”
Mặt của Ôn Cẩn Dần vẫn không đổi sắc, mỉm cười điềm đạm, thẳng thắn đối diện ánh nhìn mê hoặc của Mộ Từ.
“Công chúa không nghe nhầm, nhưng thần không phải huynh trưởng của người.
Mong công chúa đừng làm khó thần.”
Hắn ôn hòa mà xa cách, tựa như một bức tường mỏng lạnh ngăn cách mọi người bên ngoài.
Nói xong, Ôn Cẩn Dần không để nàng kịp phản bác, bung ô, ung dung bước đi trong gió tuyết.
“A Hộ.”
“Thuộc hạ có mặt.”
Nàng đưa tay hứng lấy bông tuyết đang rơi, bông tuyết tan ra trong lòng bàn tay, lành lạnh.
Dòng m.á.u trong cơ thể nàng cũng lạnh như thế.
“Làm hắn câm đi, ta không thích giọng nói đó.”
Bùi Hộ cúi đầu:
“Tuân lệnh.”
Tuyết càng rơi dày.
Mộ Từ ngoảnh lại nhìn nơi Xuân Anh từng quỳ, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra đêm nay, lòng càng phơi phới.
Nàng ngẩng đầu, giọng trong trẻo vang lên:
“Ta thích tuyết rơi. Nếu lại có thêm màu đỏ của máu, sẽ càng đẹp hơn.”
...
Mộ Khanh Khanh và Ôn Cẩn Dần đã đi khá xa, nàng ta vẫn không nhịn được mà quay đầu lại mấy lần.
“Cẩn Dần huynh, khi nãy huynh nói chuyện gì với An Dương muội muội thế?”
Ánh mắt nàng ta chứa đầy tò mò.
“An Dương công chúa dường như hơi nghịch ngợm.”
Hắn đáp, giọng có hàm ý khó đoán khiến nàng ta không hiểu nổi.
“Nghịch ngợm? Ý huynh là chơi tuyết à?”
Vừa nói, nàng ta vừa nắm lấy tay áo hắn.
Ôn Cẩn Dần dừng bước, ánh mắt thoáng trầm lại, khẽ rút tay ra.
Hắn vẫn mang dáng vẻ quân tử ôn hòa, nhưng khiến người khác chẳng thể tiến lại gần.
Mà chính cái khoảng cách ấy, lại khiến người ta càng say mê.
Mộ Khanh Khanh chớp mắt nhìn hắn, nũng nịu hỏi:
“Sao huynh không nói gì thế?”
Nàng ta rất cố chấp, nhất định phải có câu trả lời.
Ánh nhìn của Ôn Cẩn Dần lướt qua nàng ta, ngắm tuyết rơi phía sau.
“Trễ rồi, công chúa định khi nào về cung?”
“Muội thấy vẫn còn sớm mà!”
Nói rồi nàng ta chạy đi, cúi xuống nắm tuyết, nhanh chóng nặn thành một quả cầu rồi ném về phía hắn.
Ôn Cẩn Dần đứng yên, quả cầu tuyết đập vào áo trắng, vỡ ra thành những mảnh vụn.
Mộ Khanh Khanh đứng phía xa, vẫy tay cười tươi:
“Cẩn Dần huynh, chúng ta chơi ném tuyết đi!”
Tiếng cười trong trẻo của nàng ta vang vọng khắp vườn, nghe thật vui tai.
Ôn Cẩn Dần nắm lấy cán ô, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng.
Hắn nhìn tuyết trắng, trong đầu lại hiện lên một vệt đỏ, lòng chợt bàng hoàng.
Mộ Khanh Khanh đã nặn xong một quả cầu tuyết to, lại thêm một quả cầu tuyết nhỏ, chồng lên nhau, gắn hai cành khô làm tay.
Ôn Cẩn Dần nhìn nàng ta chạy qua chạy lại, ánh mắt bình thản như nước.
Chẳng bao lâu, người tuyết đã hoàn thành.
Mộ Khanh Khanh đứng bên cạnh, cười rạng rỡ như hoa:
“Cẩn Dần huynh, đây là quà muội tặng huynh! Có phải nàng ấy đáng yêu như muội không?”
Nàng ta chỉ hai ngón tay chạm vào má mình, nghiêng đầu tạo dáng, trông thật tinh nghịch.
Ôn Cẩn Dần mỉm cười nhẹ, ánh mắt như ngọc, lạnh nhạt mà xa xăm.
Sau lưng Mộ Khanh Khanh, trên hành lang dài, là bóng một thiếu nữ khoác áo choàng đỏ, đang được thị vệ dìu đỡ.
Từ xa nhìn lại, trông chẳng khác nào nàng đang tựa vào vai người kia, dáng vẻ thân mật lạ thường.
Mộ Khanh Khanh mải mê trang trí người tuyết, không hề phát hiện cảnh tượng ấy.
Nàng ta vẫn tưởng Ôn Cẩn Dần đang dõi theo mình, càng thêm phấn khích.
Hai tay nàng ta chụm lại bên miệng, gọi to:
“Cẩn Dần huynh, huynh có thích không?”
Ôn Cẩn Dần hoàn hồn, không nói thích hay không.
Chỉ bước đến, đưa chiếc ô cho nàng ta.
“Công chúa về trước đi, đừng để nhiễm lạnh.”
Mộ Khanh Khanh không nhận ô, ngẩng đầu, mỉm cười ngất ngây:
“Nếu muội bị cảm, huynh có lo cho muội không?”
Không đợi hắn đáp lời, nàng ta lại nói tiếp:
“Cẩn Dần huynh, giữa chúng ta không cần khách sáo đâu.
Tuy muội là công chúa, nhưng huynh cứ xem muội như nữ tử bình thường.
Chúng ta có thể cùng chơi tuyết, huynh xem, thật ra muội rất ham chơi mà.
Đâu ai quy định công chúa phải nghiêm nghị, buồn tẻ đâu chứ, phải không?
Huynh có thể đối với muội thân thiết hơn một chút, dù sao thì chúng ta… hắt xì!”
Cơn hắt hơi phá vỡ không khí đẹp đẽ.
Mộ Khanh Khanh dụi mũi, cười ngượng nghịu.
Ôn Cẩn Dần tỏ ra quan tâm:
“Công chúa mau vào phòng sưởi, ta sẽ bảo người nấu trà gừng.”
“Được thôi.”
Nàng ta bĩu môi tội nghiệp, luyến tiếc nhìn người tuyết vừa nặn.
Dù vậy, chỉ cần được Ôn Cẩn Dần quan tâm, nàng ta cũng đã mãn nguyện rồi.
Trước khi rời đi, nàng ta sực nhớ đến một điều quan trọng:
“Cẩn Dần huynh, muội rất muốn thân thiết với An Dương muội muội, nhưng dường như muội ấy không thích muội.
Muội ấy biết huynh và muội có một chút quan hệ, nên cũng không thích huynh.
Muội không muốn huynh bị liên lụy, nên trước khi muội và muội ấy thân thiết hơn, huynh tuyệt đối đừng chọc giận muội ấy nhé.
Năm đó, suýt nữa Khiêm huynh đã bị muội ấy g.i.ế.c rồi, đến giờ muội vẫn còn rất sợ!”
Ánh mắt của Ôn Cẩn Dần trong suốt như gương, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng ta không hề hay biết, trên hành lang phía sau, hai bóng người kia đang dần trở nên… quá mức thân mật.
...
Trên hành lang, Mộ Từ tựa vào cột tròn chạm trổ, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, cả người run rẩy như kẻ sắp c.h.ế.t đuối.
Bùi Hộ quỳ trước mặt nàng, đôi mắt sau lớp mặt nạ tràn đầy lo lắng.
Hắn vội vàng lấy ra một viên thuốc, đưa đến bên môi nàng:
“Công chúa, t.h.u.ố.c đây, mau uống đi.”
Dù không phải lần đầu hầu thuốc, nhưng lần nào hắn cũng căng thẳng.
“Không uống… đắng lắm…”
Mộ Từ nhăn mày, quay đầu né tránh né, nức nở không chịu uống.
Hai mắt nàng ngấn lệ, đuôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt vạt áo, trông yếu ớt đáng thương.
Nàng không chịu uống thuốc, Bùi Hộ lo lắng đến toát mồ hôi.
Bình thường khi công chúa phát bệnh, đều dùng t.h.u.ố.c xông, hôm nay vội quá, hắn chỉ mang theo t.h.u.ố.c viên.
Lạ thay, ngày thường nàng vẫn uống loại này, sao hôm nay lại c.ắ.n chặt răng không chịu uống?
“Thuốc xông… ta muốn t.h.u.ố.c xông!”
Mộ Từ bướng bỉnh, dù sắp nghẹt thở cũng không chịu uống, dáng vẻ hung hăng như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Đúng lúc Bùi Hộ định cưỡng ép mở miệng nàng, một giọng nói ôn nhu vang lên phía sau:
“Cưỡng ép uống thuốc, e rằng sẽ phản tác dụng.”
Nam nhân kia khuôn mặt như ngọc, khí chất thanh quý, áo trắng tinh khiết gần như hòa vào tuyết.
Chỉ có đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm như vực…