Hoàng cung.
Mộ Khanh Khanh đang ngồi trong Ngự Hoa Viên giải sầu.
Nàng là người xuyên sách, từ lâu đã biết rõ kết cục của tất cả nhân vật trong bộ truyện này.
Bởi vậy, nàng không hề ngạc nhiên trước cái c.h.ế.t của Hoa Thường công chúa.
Nhưng lòng thương cảm của nàng đối với Hoa Thường công chúa là thật lòng.
Dù sao đi nữa, Hoa Thường là một nữ tử hiền lành, nhân hậu.
Mộ Khanh Khanh cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nàng khẽ thở dài.
Ngẩng đầu nhìn xa xa, nàng thấy Lý Khiêm đang đi đến.
Nàng đứng dậy, ánh mắt đầy quan tâm nhìn hắn.
Cái c.h.ế.t của Hoa Thường công chúa gây ra sự đả kích lớn đối với Lý Khiêm.
Hoàng thượng nổi giận, trừng phạt Lý gia, khiến địa vị của họ nay đã lung lay như cành khô trước gió.
Mặt mày Lý Khiêm u sầu, nhưng vẫn cố gắng gượng cười trước mặt nàng.
“Tham kiến công chúa.”
Hắn cung kính hành lễ, không rời mắt khỏi nàng.
“Huynh đừng đa lễ như thế, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, khi riêng tư đâu cần khách sáo như vậy.”
Lý Khiêm mỉm cười ôn hòa.
Nhìn nụ cười tươi tắn rạng rỡ của thiếu nữ trước mặt, lòng hắn chợt thấy ấm áp, mây mù trong tim cũng dần tan biến.
“Khiêm huynh, việc của Hoa Thường hoàng tỷ khiến ta rất đau buồn.
Nhưng ta nghĩ, hẳn là tỷ ấy cũng mong huynh sống thật tốt.
Nên dù sau này có khó khăn đến đâu, huynh cũng phải vui lên nhé.”
Mộ Khanh Khanh vốn là người hoạt bát, đơn thuần và lương thiện.
Nàng nhón chân lên, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi như có phép thuật, trong tay bỗng hiện ra một viên kẹo.
“Cho huynh nè. Ăn chút đồ ngọt, sẽ không thấy đắng nữa.”
Lý Khiêm nhìn vị công chúa ngây thơ trong sáng trước mặt, lòng hắn bỗng cảm thấy vô cùng xúc động.
Giọng hắn run run:
“Đa tạ công chúa. Có người bên cạnh, thần không cảm thấy khổ chút nào.”
Hoa Thường c.h.ế.t rồi, dĩ nhiên hắn cũng đau lòng.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua, dù nỗi buồn sâu đến mấy, thời gian cũng đã xoa dịu phần nào.
Chỉ riêng việc lo liệu tang lễ đã khiến hắn kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đâu còn sức mà mãi đắm chìm trong đau khổ.
Hắn nhận viên kẹo, bỏ vào miệng.
Rất ngọt.
Giống hệt như viên kẹo đầu tiên nàng từng cho hắn lúc hai người gặp nhau.
Ánh mắt Lý Khiêm sáng rực nhìn Mộ Khanh Khanh.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, dường như nàng đã khóc.
Rõ ràng là chính nàng cũng đau lòng, vậy mà vẫn gắng gượng tỏ ra vui vẻ để an ủi hắn.
Chiêu Dương công chúa quả thật là nữ nhân tốt nhất trần gian này.
Đáng tiếc, mặt trời rực rỡ như nàng… vốn không thuộc về hắn.
Hắn không xứng với nàng.
Nghĩ đến việc nữ nhân mà hắn thương thầm bao năm sắp trở thành thê tử của người khác, Lý Khiêm thấy sống mũi cay cay.
Mộ Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt long lanh:
“Khiêm huynh, muốn khóc thì cứ khóc đi, trước mặt ta không cần phải kìm nén đâu.
Nam nhân khóc cũng chẳng phải tội mà~
Ta cũng buồn lắm đó, nhưng khóc xong đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hoa Thường tỷ tỷ c.h.ế.t rồi, tỷ ấy sẽ hóa thành ngôi sao trên trời, mãi dõi theo chúng ta.
Nên mỗi khi ta ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, ta có cảm giác tỷ ấy vẫn ở bên, vậy là không còn buồn nữa.
Khiêm huynh, huynh cũng thử đi nhé~”
Nói xong, nàng tinh nghịch nháy mắt với hắn.
Lý Khiêm ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, trầm ngâm:
“Công chúa lúc nào cũng có những ý nghĩ kỳ lạ.
Chỉ cần nghe người nói một câu, còn hơn đọc mười năm sách.”
“Vậy thì ta có thể làm lão sư được rồi sao?”
Nàng bật cười hóm hỉnh.
Nàng còn đang cười đùa, bỗng nghe thấy giọng nói trầm buồn của Lý Khiêm:
“Công chúa, An Dương công chúa sắp trở về.”
Sáu năm trước, An Dương công chúa Mộ Từ gây náo loạn trong hôn lễ của Hoa Thường công chúa, khiến hoàng thượng nổi giận, đày nàng ra khỏi Kinh thành, đi đến Lạc thành xa xôi nơi biên cương.
Từ đó, họ không còn gặp lại nhau.
Dù lần này Mộ Từ chỉ trở về để dự tang lễ của Hoa Thường, Mộ Khanh Khanh vẫn cảm thấy lo lắng.
Bởi trong cuốn tiểu thuyết “Tiểu Thiên Tuế Được Cả Triều Sủng Ái”, Mộ Từ mới chính là nữ chính thật sự.
Tất cả những gì Mộ Khanh Khanh có bây giờ, tình yêu thương của phụ mẫu, vị hôn phu ôn nhu tuấn tú, hộ vệ trung thành, cả những người bằng hữu thân thiết...
Tất cả đều vốn thuộc về Mộ Từ.
Trong nguyên tác, Mộ Từ sinh ra đã được muôn người yêu thương.
Nhưng khi Mộ Khanh Khanh xuyên vào, chiếm lấy thân thể của “Mộ Khanh Khanh thật”, nàng đã thuộc lòng hết sở thích, thói quen của tất cả nhân vật, sau đó từng bước, từng bước cướp đi vận khí và sự sủng ái đáng lẽ phải thuộc về nữ chính Mộ Từ.
Theo tiến độ hiện tại, Mộ Khanh Khanh nàng đã từ một nhân vật pháo hôi trong truyện, sắp có được mọi thứ của nữ chính, có thể sống an ổn, sung sướng trong thế giới này.
Nhưng giờ đây, thần kinh nàng căng như dây đàn, lông mày cũng nhíu chặt.
Nàng sợ rằng, sự trở lại của Mộ Từ sẽ phá hỏng tất cả những gì nàng vất vả giành được.
Nàng nhớ lại quãng đường mình đã từng đi cho đến hiện tại, từng bước từng bước đều là gian nan.
Vốn dĩ, nguyên chủ Mộ Khanh Khanh bị mẫu phi ruột ghét bỏ, bởi thiên sư trông coi thiên tượng đã nói nàng mang mệnh “sát tinh”, sẽ cản trở Tiêu quý phi trên con đường lên ngôi hoàng hậu.
Sau khi xuyên vào, nàng hối lộ Ty Thiên Giám, tráo đổi số mệnh của mình với Mộ Từ.
Từ đó, nàng trở thành “tiểu phúc tinh” của Tiêu quý phi, được yêu thương hết mực.
Bảy năm trước, Bắc Lương gây chiến với Thiên Khải, trên đường cầu phúc, Tiêu quý phi bị thích khách Bắc Lương phục kích.
Trong cơn nguy hiểm, bà chỉ có thể cứu một người nhi nữ.
Theo cốt truyện gốc, người bị bỏ lại sẽ là Mộ Khanh Khanh, và nàng sẽ c.h.ế.t trong doanh trại địch.
Vốn dĩ nàng chỉ đang đọc tiểu thuyết, chẳng ai hỏi nàng có muốn xuyên không hay không, vậy mà lại bị ép đến thế giới này, lại còn phải c.h.ế.t sớm.
Không!
Nàng không cam tâm.
Nàng phải sống.
May mắn thay, nàng xuyên đến sớm, trước khi sự kiện đó xảy ra, nàng đã kịp thời giành được tình yêu thương của Tiêu quý phi .
Khi lâm vào tình thế chỉ được chọn một nữ nhi để cứu, tất nhiên là “tiểu phúc tinh” như nàng sẽ không bị bỏ rơi.
Khi đó, Mộ Từ bị người Bắc Lương bắt đi, chịu đựng ba tháng tra tấn khốn khổ mới được cứu trở về.
Giờ đây, đối diện với sự trở lại của Mộ Từ, Mộ Khanh Khanh vô cùng bất an.
Nàng thầm nghĩ, sau khi tang lễ của Hoa Thường kết thúc, phải tìm cách đuổi Mộ Từ quay lại nơi nàng ta đến.
Lý Khiêm ở bên cạnh chẳng hề biết nỗi lo trong lòng Mộ Khanh Khanh, chỉ thấy nàng nhíu mày, hắn tưởng rằng nàng cũng lo lắng vì chuyện của An Dương công chúa.
Sáu năm trước, vụ náo loạn trong hôn lễ của hắn và Hoa Thường vẫn khiến hắn nhớ mãi.
Khi đó, cô công chúa tám tuổi đã dùng d.a.o tự làm bản thân bị thương, suýt gây ra án mạng, chỉ để ngăn cuộc hôn nhân ấy.
Tình tỷ muội của hai công chúa vốn rất tốt, nay Hoa Thường qua đời, sợ rằng với tính khí cố chấp kia, An Dương sẽ gây chuyện lần nữa.
Nhưng giờ, hắn cũng chẳng còn là thiếu niên non nớt năm xưa.
Lý Khiêm ưỡn ngực, bày ra tư thế sẵn sàng đối mặt.
Mộ Khanh Khanh khẽ mỉm cười, dịu dàng an ủi hắn:
“Khiêm huynh, đã trôi qua chừng đó năm rồi, chắc là An Dương muội muội cũng đã thay đổi, huynh đừng lo lắng.”
Lý Khiêm gật đầu lấy lệ, sau đó nở nụ cười nhẹ:
“Cảm tạ công chúa đã khuyên giải, thần đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
À phải rồi, đây là viên Nam châu ta vừa tìm được, lúc trước ta từng hứa sẽ tặng công chúa.”
Hắn lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, mở ra, bên trong là viên trân châu sáng lấp lánh.
Mộ Khanh Khanh vui mừng nhận lấy, đôi mắt cong cong như trăng non:
“Đa tạ Khiêm huynh! Ta chỉ nói bâng quơ vậy thôi, không ngờ huynh lại nhớ thật.
Hôm trước Cẩn Dần huynh cũng tặng ta một viên, cộng với viên này nữa là vừa thành một đôi.”
Vừa nhắc đến Ôn Cẩn Dần, ánh mắt nàng lập tức mềm mại như nước xuân, ai nhìn thấy cũng khó mà dời mắt.
Thấy vậy, lòng Lý Khiêm chợt trĩu nặng. Hắn nắm chặt tay, ngay cả ghen hắn cũng không có tư cách.
Dù sao đi nữa, Ôn Thái phó mới là vị hôn phu chính thức của Chiêu Dương công chúa.
“Công chúa, Ôn thái phó đối xử với người có tốt không?”
Hắn hỏi nhỏ, rồi lập tức quay mặt đi, sợ nàng nhận ra cảm xúc trong mắt hắn.
Mộ Khanh Khanh khựng lại một chút, nhưng sau đó liền gật đầu chắc nịch:
“Tất nhiên là tốt rồi! Cẩn Dần huynh là phò mã tương lai của ta, không đối tốt với ta thì đối tốt với ai chứ?
Đợi ta đến tuổi cập kê là có thể gả cho huynh ấy rồi.”
Nghĩ đến nam nhân nho nhã, ôn hòa kia, gương mặt nàng ánh lên niềm hạnh phúc.
Lần đầu gặp Ôn Cẩn Dần, nàng đã ngẩn ngơ thật lâu, khuôn mặt ấy, đẹp đến mức không có thần tượng nào ở thời hiện đại có thể sánh bằng.
Một người tài sắc như thế, sắp trở thành phu quân của nàng rồi.
Sau này nàng có thể đường đường chính chính mà hôn chàng, ngủ cùng chàng…
Nhìn bề ngoài có vẻ cấm dục, nhưng lúc ở trên giường, chắc chắn sẽ khiến người ta mê mẩn~
Lý Khiêm không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ hiểu rõ biểu cảm thẹn thùng kia tuyệt nhiên không phải là vì hắn.
“Khiêm huynh này, đã lâu rồi ta chưa gặp Cẩn Dần huynh, dạo này huynh ấy bận gì thế?”
Dù trong lòng chua chát, Lý Khiêm vẫn thành thật đáp:
“Gần đây nạn dân ở Liễu Châu ngày càng nhiều, thái phó đã đích thân đi thị sát.
Nếu công chúa muốn gặp, ngày đưa tang của Hoa Thường, hắn nhất định sẽ đến.”
Ngoài miệng Mộ Khanh Khanh nói:
“Cẩn Dần huynh là trụ cột quốc gia, bận một chút cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
Nhưng trong lòng nàng chỉ mong tang lễ đến thật nhanh.
Khi yêu, chỉ xa một ngày đã như cách ba thu.
Hai tháng không gặp, không biết Cẩn Dần huynh có gầy đi không nữa…
Rất nhanh, lễ đưa tang của Hoa Thường công chúa cũng đến.
Trời cũng hợp tình cảnh, từ sáng sớm đã đổ tuyết trắng xóa.
Phủ công chúa treo đầy đèn lồng trắng, câu đối trắng dán trước cửa.
Trong linh đường, tiếng khóc than vang khắp nơi, cảnh tượng tang thương, bi ai đến cực điểm.
Lý Khiêm đứng ở hàng đầu, dâng nén nhang đầu tiên cho người đã khuất.
Khuôn mặt hắn hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.
Mọi người đều cảm khái tình nghĩa sâu nặng giữa phò mã và công chúa.
Chỉ có số ít biết rằng, bên ngoài, hắn đã có một nữ nhân khác, hơn nữa, nàng ta còn đang mang thai.
Sau khi dâng hương, ánh mắt Lý Khiêm vẫn dõi theo Mộ Khanh Khanh.
Nhưng trong mắt nàng, chỉ có hình bóng Ôn Cẩn Dần.
Giờ đây, hai người họ đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, quả thực là xứng lứa vừa đôi.
Ôn Cẩn Dần, vị thái phó tuấn mỹ như tiên nhân, lúc nào cũng giữ vẻ đoan chính, mỉm cười ôn hòa, với ai cũng lịch thiệp, lễ độ mà chẳng bao giờ vượt quá khuôn phép.
Mộ Khanh Khanh muốn đến gần, nắm tay chàng một chút cũng bị chàng tránh khéo.
Nàng buồn bã thở dài, vị hôn phu của nàng thật ngoan cố và bảo thủ.
Nhưng không sao, sau khi thành thân, nàng sẽ khiến chàng trả “nợ” từng chút một.
“Cẩn Dần huynh, bây giờ Liễu Châu thế nào rồi? Nạn dân đã được an trí hết chưa?”
Ôn Cẩn Dần vẫn giữ vẻ lễ độ, ôn hòa đáp lại:
“Công chúa có lòng thương dân, quả là phúc của lê dân trăm họ.
Liễu Châu hiện giờ…”
Chàng đang nói dở thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Còn có cả tiếng binh khí va chạm.
Tuy Mộ Khanh Khanh gan dạ, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi, định nắm lấy vạt áo Ôn Cẩn Dần, trốn ra sau lưng chàng:
“Cẩn Dần huynh, huynh phải bảo vệ vị hôn thê của mình đó nha.”
Ôn Cẩn Dần không hề cúi đầu nhìn, chỉ khẽ bước lên một bước, khiến bàn tay nàng tuột ra.
Gương mặt chàng vẫn bình thản như không.
Một lát sau, tất cả mọi người, kể cả Ôn Cẩn Dần, đều quay nhìn về phía cửa.
Giữa làn tuyết trắng, một bóng đỏ chậm rãi bước vào.
Trong sắc trắng tinh khôi của tuyết đầu mùa, bóng dáng ấy như vệt m.á.u thắm giữa trời…
Vẻ đẹp diễm lệ đến nghẹt thở, nàng ấy đã trở về.