Hôm đó, Tiêu Thỏ tan học còn ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm với bạn bè, bỗng có người gọi. « Tiêu Thỏ, có người tìm cậu. »
Tiêu Thỏ ngó đầu ra ngoài cửa lớp, té ra là cậu bạn lâu ngày không gặp Duẫn Tử Hàm.
« Tử Hàm, cậu có chuyện gì sao ? »
Duẫn Tử Hàm mặt đỏ bừng lên. « Tiểu Thỏ, chiều thứ bảy này cậu có rảnh không ? »
« Cuối tuần này tớ không về nhà, nên rảnh, có việc gì thế ? »
« Thứ bảy là sinh nhật tớ... tớ muốn mời cậu đi ăn tối. »
« Được a ! » Tiêu Thỏ vui vẻ cười. « Cậu muốn có quà gì ? »
« Không cần phiền phức thế, có cậu đến là vui rồi. » Duẫn Từ Hàm bình thản đáp, nhưng thật ra lòng gã đã sớm vui như tết. Từ sau khi quá đau lòng xúc động mà chọn khoa Tự nhiên, gã vẫn luôn hối hận trong lòng. Mãi tới gần đây nghe được tin Tiêu Thỏ và Lăng Siêu chia tay, cái hùng tâm tráng chí muốn tranh đấu kia vốn bị đè nén lâu nay lại bùng nổ. Lần này, gã quyết tâm phải thổ lộ với Tiêu Thỏ.
« Vậy quyết định nhé, chiều thứ bảy lúc ba giờ, tớ sẽ chờ cậu ở cửa Trung tâm Sách. »
« Được. »
Tiêu Thỏ không hề biết, trong lúc nàng và Duẫn Tử Hàm nói chuyện vui vẻ ở ngoài cửa phòng học, một đám người khác cũng đang ở bên trong lớp bàn tán về hai người.
Một người hỏi. « Ai da, nói vậy Duẫn Tử Hàm tìm Tiêu Thỏ có việc gì nhỉ ? »
« Có vậy cũng thắc mắc, đương nhiên là việc riêng rồi ! »
« Liệu có việc riêng gì cần học sinh khoa Tự nhiên đến khoa Văn bọn ta tìm người cơ chứ ? »
« Các cậu thì biết cái gì ? Duẫn Tử Hàm là bạn cùng bàn với Tiêu Thỏ năm cao nhất, quan hệ giữa hai người hẳn là không chỉ là bạn thường thôi đâu ! »
« Không phải chứ ? Tiêu Thỏ không phải là đã cặp với Lăng Siêu ở lớp cao tam sao ? »
« Chia tay lâu rồi ! »
« Tại sao lại chia tay nhỉ ? »
« Nghe nói là hoa khôi giảng đường vẫn theo đuổi Lăng Siêu, Lăng Siêu không nén nổi sức quyến rũ đó nên bỏ rơi bà xã rồi ! »
« Nói nhảm ! Tớ thấy Lăng Siêu đâu phải loại người như vậy chứ ! Có khi là Tiêu Thỏ có lòng khác... Lăng Siêu mới bất đắc dĩ bị ép phải chia tay với nàng thôi. »
« Đúng nha ! Các cậu xem Tiêu Thỏ với Duẫn Tử Hàm kìa, không biết đang nói chuyện gì nhỉ ? »
« Còn có thể nói chuyện gì chứ ? Là nói chuyện tình yêu tình báo thôi ! »
......
Chờ tới khi Duẫn Tử Hàm vô cùng vui vẻ đi về, Tiêu Thỏ quay lại lớp học, rốt cuộc đám người này cũng ngừng buôn chuyện, nhưng mà lại dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn nàng.
Tiêu Thỏ cũng không để ý nhiều, về chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi chưa ấm chỗ, Tương Quyên Quyên liền chờ không nổi hỏi luôn. « Thỏ Thỏ, Duẫn Tử Hàm tìm cậu có chuyện gì thế ? »
« Cậu ấy nói thứ bảy sinh nhật, muốn mời tớ đi ăn. » Tiêu Thỏ thản nhiên nói.
« Sao hắn mời cậu mà không mờ tớ ? »
Tiêu Thỏ gãi đầu. « Ờ, tớ chưa hỏi cậu ấy... »
Tương Quyên Quyên nheo nheo mắt. « Thỏ Thỏ, cậu không có chuyện gì dấu diếm tớ chứ ? »
« Chuyện gì cơ ? » Tiêu Thỏ bị nàng ta truy hỏi, đầu óc bắt đầu đen thùi lùi.
« Rốt cuộc cậu với Duẫn Tử Hàm có quan hệ gì ? »
« Tớ với cậu ấy á ? » Tiêu Thỏ muốn ngốc cả người, bọn họ thì làm gì có quan hệ gì ? »
« Đừng có giả bộ ! Duẫn Tử Hàm thích cậu, đừng bảo tớ là cậu không biết nhé ! »
« Á ? » Tiêu Thỏ giật bắn người sợ hãi. « Quyên nhi, cậu không đùa đấy chứ ? »
« Ai thèm đùa với cậu ? » Tương Quyên Quyên giận dỗi bĩu môi. « Nếu cậu không nói thật, tớ sẽ đi hỏi người khác ! »
Tương Quyên Quyên quả nhiên nói sao làm vậy, nàng hỏi Tiêu Thỏ không được, liền quay người chạy tới khoa Tự nhiên tìm bạn của Duẫn Tử Hàm hỏi thăm.
Bạn gã đáp. « Tôi cũng không biết, để tôi hỏi người khác xem ? »
Kết quả là bạn gã tìm bạn của bạn gã, bạn của bạn gã đi tìm bạn của bạn của bạn gã, cuối cùng cái việc này lại nghiêm chỉnh chấp hành quy tắc, biến thành đề tài buôn chuyện, đồn đại khắp nơi.
Các phiên bản dĩ nhiên là lại mọc ra nhiều loại mới.
Phiên bản một : « Càn khôn nghịch chuyển, Tần Hương Liên bỏ rơi Trần Thế Mỹ. » (1)
Phiên bản hai : « Cá mòi vùng lên, con dâu nuôi đã động lòng xuân. » (2)
Phiên bản ba : « Con thỏ rắc rối kia sẽ chết vào tay ai ? » (ack)
...
Tóm lại lời đồn cứ thế mà lan truyền ra xa, truyền tới truyền lui, truyền qua truyền lại, dĩ nhiên là rơi vào tai Duẫn Tử Hàm, cuối cùng rồi cũng rơi vào tai kẻ học sinh đang học năm cuối là Lăng Siêu.
O¤O¤O¤O
Chiều thứ bảy, trời có chút lạnh, Tiêu Thỏ liền thay quần áo ra khỏi nhà.
Nàng vừa đi, Tương Quyên Quyên liền rền rĩ. « Nữ sinh có người theo đuổi thật là tốt a ! Không như thân tôi đây sắp thành bà cô, chết già trong cái phòng ký túc này mất thôi ! »(Nhắc lại, các nàng mới lớp 11 nha >___<)
« Thứ bảy tuần trước không phải cậu vừa đi nhà hàng Biển ăn lẩu hải sản sao ? » Hà Điềm bĩu môi.
« Sao cậu biết ? » Tương Quyên Quyên kinh ngạc không ngờ.
« Cổ Tư Văn kể mà. »
Rồi thì Âu Dương Mai cũng chen vào. « Cổ Tư Văn đã đem chuyện này kể cho nam sinh trong cả lớp, còn nói bọn họ không nên có ý tưởng gì với cậu cả. »
Tương Quyên Quyên : « ...... »
Lúc này, Tiêu Thỏ đã ra khỏi cổng trường, rảo bước tới trung tâm Sách.
Trung tâm Sách ở ngay cạnh trường, ra khỏi cổng rẽ một cái là tới. Tiêu Thỏ giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ kém năm phúc, Duẫn Tử Hàm hẳn đã chờ nàng rồi.
Nàng bước nhanh hơn một chút, chuẩn bị rẽ vào góc phố. Bỗng nhiên một bóng người đột ngột nhào ra chặn trước mặt nàng, khiến nàng thiếu chút nữa thì đâm sầm vào đó.
Ngẩng đầu nhìn, quả đúng là Lăng Siêu, hai mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
« Sao thế ? » Lời còn chưa dứt, tay nàng bỗng bị hắn túm chặt lấy.
« Đi. » Lăng Siêu nói.
« Làm gì ? Ê ! Cậu đừng có kéo tôi, tôi còn có việc... » Phản đối cũng vô dụng, bởi Lăng Siêu đã lôi nàng đi quay lại trường.
Sức lực Tiêu Thỏ vốn không phải yếu ớt, nhưng nàng lại không hề ngờ tới, cái kẻ vài năm trước còn bị nàng ném bay kia, giờ sức lực đã mạnh hơn nàng rất nhiều. Mặc cho nàng bị lôi theo sau vừa kêu vừa mắng, bàn tay hắn nắm chặt tay nàng nhất quyết không buông. (Ôi ôi bé Siêu bá đạo quá nha, cơ mà ta thích, hí hí)
Cứ như vậy bị lôi kéo một hồi, Tiêu Thỏ rốt cục không thèm chống cự nữa, mặc kệ hắn kéo, mà lẽo đẽo đi theo.
Trời có chút lạnh, trên đường thưa thớt bóng người, Tiêu Thỏ im lặng bước, mọi âm thanh chung quanh dường như cũng trở nên lặng lẽ hơn. Sự im lặng bao phủ ấy cuối cùng khiến cho Tiêu Thỏ để ý tới bàn tay nàng đang bị Lăng Siêu nắm lấy.
Tay hắn, vì chơi bóng rổ nhiều nên dường như to hơn rất nhiều, nhìn qua như thể xòe ra là có thể bao trùm lấy toàn bộ bàn tay nàng.
Nàng bỗng nhớ lại cách đây lâu lắm rồi, khi hai người còn đi học mẫu giáo, hàng ngày nàng chính là luôn nắm tay hắn như vậy mà đi về nhà. Thật không ngờ, nhiều năm sau bọn họ lại đổi vai cho nhau, lại thành Lăng Siêu kéo tay nàng, mà nàng không có chút biện pháp nào để phản kháng. Rốt cuộc là bắt đầu tự lúc nào mà hai người bọn họ lại có sự biến hóa lớn lao như vậy...
Tiêu Thỏ suy nghĩ tới nhập thần, mãi tới khi Lăng Siêu bỗng dừng lại trước một cánh cửa chung cư.
« Đây là đâu ? » Tiêu Thỏ hỏi.
Lăng Siêu liếc nàng một cái, thản nhiên trả lời. « Nhà tôi ! » (Ực *mắt long lanh*)
O¤O¤O¤O
Tiêu Thỏ không nhớ nổi bản thân làm thế nào mà mơ mơ màng màng đi theo Lăng Siêu lên tầng nữa.
Lúc Lăng Siêu vừa thốt ra hai chữ 'Nhà tôi' ấy, tinh thần nàng lập tức hoảng hốt, đầu óc nghĩ loạn tùng bậy một hồi có có không không, chờ tới khi hồn quay về xác, tinh thần hồi phục, hai người đã tới trước cửa căn hộ.
Tiêu Thỏ nuốt nước bọt đánh ực một cái, bỗng trong lòng có cảm giác vô cùng bối rối hoảng hốt.
« Tôi... không vào đâu. Tử Hàm còn đang chờ... Á... » Lần nữa, lời còn chưa dứt, Lăng Siêu đã kéo nàng vào trong.
Vừa vào trong, cửa lập tức bị Lăng Siêu đóng sầm lại, Tiêu Thỏ chưa kịp hồi phục tinh thần, lập tức cảm thấy một làn khí tức mạnh mẽ nóng hừng hực đang bao phủ toàn thân. Nàng theo bản năng liền lùi lại phía sau trốn, vừa lùi hai bước, lưng đã chạm tới cánh cửa.
Lúc này, Lăng Siêu đã đặt hai tay lên phần cánh cửa ngay phía tren hai vai nàng, người tiến lại gần, giam chặt nàng giữa hai tay, cánh cửa và thân người hắn.
Đầu óc Tiêu Thỏ lập tức trống rỗng không còn tí suy nghĩ mạch lạc nào, lời muốn nói tất cả đều quên sạch không còn một chữ, răng đánh lập cập, lưỡi lắp bắp. « Cậu... cậu làm gì vậy ? »
Lăng Siêu không quan tâm, càng tiến lại gần hơn, mãi tới khi mặt hắn chỉ còn cách nàng chừng chục phân thì dừng lại. (Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a !)
Hắn nói. « Mẹ ta hôm nay không có nhà. »
« Ưm... » Tiêu Thỏ không thể mở miệng thốt ra lời, nàng sợ mình mà ngọ nguậy nói chuyện sẽ đụng vào mặt Lăng Siêu mất.
« Trong nhà không có ai cả. »
Lúc hắn nói, toàn bộ hơi thở ấm nóng đều phủ lên gương mặt của Tiêu Thỏ, khiến mặt nàng càng lúc càng nóng lên, đầu thì bắt đầu miên man suy nghĩ này nọ : Sao hắn lại nói với nàng là trong nhà không có ai ? Không lẽ... Vừa nghĩ tới đây, mặt Tiêu Thỏ chợt trắng bệch ra.
Thấy vẻ mặt nàng vừa đỏ lại trắng, bộ dạng kinh hoảng sợ sệt, cơn giận dữ lúc nãy còn bừng bừng trong lòng Lăng Siêu một khắc liền tiêu tan. Hơn nữa hai người đứng gần nhau như vậy, bản thân hắn cũng có chút không kiềm chế được này nọ. (Này nọ là gì a ? *chớp mắt giả nai*)
Hắn chậm rãi thu tay lại, đứng thẳng lên rồi thản nhiên nói. « Nên hôm nay, cậu phải nấu cơm. » (*fangirl té cái rầm* =)))
***
Chú thích:
(1) Tần Hương Liên – Trần Thế Mỹ : Ai từng xem Bao Công sẽ nhớ vụ án Trần Thế Mỹ. Trần Thế Mỹ thi đỗ trạng nguyên, liền bỏ rơi người vợ tảo tần Tần Hương Liên mà cưới công chúa con vua rồi từ chối rằng mình không quen biết Tần Hương Liên. Giờ Càn khôn nghịch chuyển, trời đất đảo lộn, Tần Hương Liên là Thỏ Thỏ lại dám bỏ rơi Trần Thế Mỹ Lăng Siêu =))
(2) Cá mòi : thường đóng hộp, lèn chặt, người ta gọi là chật như cá mòi. Giờ lèn chặt như thế, con cá dĩ nhiên là không ngọ nguậy gì được, cũng như Thỏ Thỏ từ bé bị 'ép chặt' như cá trong hộp, giờ vùng lên giành chính quyền... :D