Những người khác không biết thì đều có vẻ mặt ngơ ngác. "Huyết Tổ rất lợi hại phải không?" Có người hỏi.
Kết quả, mọi người đều nhìn anh ta hệt như đang nhìn một kẻ đần.
"Nào chỉ là vấn đề lợi hại thôi đâu! Nếu như anh nói với các đại thần tướng, bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi..." Nghe vậy, người kia lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa. Kẻ có thể khiến cho thần tượng run như cầy sấy đều là kẻ vô cùng khủng bố!
Mà kẻ ở đảo Kim Cương lại chính là một nhân vật như thế...
"Bây giờ Huyết Tổ không có ở đây, các anh thì vẫn còn lành lặn, vậy chẳng phải là Huyết Tổ kia đã bị các anh giải quyết rồi sao?"
Đám người kinh ngạc hỏi.
"Nói là giải quyết được thì cũng không đúng! Nhưng hắn bỏ chạy rồi... Thì ngược lại, cũng là đã giải quyết được nguy hiểm tồn tại ở Đảo Kim Cương!"
Dương Hạo Quân nói.
Tà Thần Hỏa Vân bổ sung thêm một câu: "Quả thực có thể nói là bị chúng tôi đánh cho phải bỏ chạy! Con hàng kia thực sự là không thể giết chết được! Quá mạnh!"
Đầu tiên, cả đám người nghe xong thì sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức đều phản ứng lại.
"Đánh một hồi lâu, các anh vẫn không giải quyết được Huyết Tổ, còn để cho hắn ta trốn thoát? Hắn ta thật sự chạy rồi sao? Liệu có khi nào hắn ta vẫn còn ở trên đảo Kim Cương không? Hoặc có khả năng sẽ chạy đến những nơi khác của Lạc Việt..."
"Các anh biết mình đang làm cái gì không vậy? Đây chính là cái mà các anh gọi là giải quyết vấn đề sao? Các anh làm thể là chôn thêm một cái tai hoạ ngầm xuống thì có! Các anh đã chọc giận hắn ta! Có trời mới biết tiếp theo hắn ta sẽ làm những gì để trả thù?"
"Các anh có thể khẳng định là hắn ta chạy trốn? Chứ không phải là tạm thời ẩn nấp để quay lại trả thù bất kỳ lúc nào? Hoặc không phải là tiến thẳng vào đất liền Lạc Việt? Các anh có thể khẳng định được không? Có thể không?"
Cả đám người lập tức như bị điên, liên tục đặt câu hỏi. Mà tất cả đều đổ hết lên đầu Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân.
Ngược lại còn trách cứ nhóm bọn họ không thẳng tay giải quyết hoàn toàn Huyết Tổ, lại để cho hắn chạy thoát.
Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân đều trợn tròn mắt.
Không biết phải làm sao.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như này. Còn có thể cư xử như này được ư? Thật là một đám người không biết xấu hổ là gì!
"Dương Hạo Quân, tôi phát hiện mỗi lần xảy ra mấy chuyện như thế này anh đều tranh đi đầu tiên, anh xung phong làm vị chúa cứu thế nào đây, không có anh thì không làm được việc chắc?"
"Bây giờ thì hay rồi, anh không giải quyết được triệt để Huyết Tổ, ngược lại còn để hắn ta chạy mất! Về sau xảy ra chuyện gì thì anh gánh nổi trách nhiệm không?"
| "Anh chính là đang phá hỏng kế hoạch của Thiên Sách phủ chúng tôi! Nói thật cho các anh biết, chúng tôi chính là đội quân tiên phong! Chủ nhân đứng sau Thiên Sách phủ bây giờ là Thiếu Soái Thiên Sách đã đích thân đến đây! Ngài ấy muốn tự mình đến để giải quyết chuyện này!"
"Không sai! Huyết Tổ rất mạnh! Ở đây không một ai có thể đối phó được hắn ta! Thế nhưng Thiếu soái Thiên Sách có thể giải quyết được! Ngài ấy đến đây chính là để tự mình xử lý chuyện này!
Nếu như ngài ấy đến, tất nhiên Huyết Tổ sẽ chết! Sẽ không xảy ra tình huống hắn ta trốn thoát như này!
Thế nhưng bây giờ các anh lại tự tiện ra quyết định, cảm thấy mình có thể đối phó với hắn ta? Giờ thì thế nào, gây ra tai họa lớn rồi!"
Ngơ ngác.
Cả hai người Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân đều ngơ ngác.
Cái này cái này cái này... Rõ ràng là bọn họ ra tay, dốc sức giải quyết nguy hiểm đe dọa đảo Kim Cương mà. Sao bây giờ lại quay ngược thành sai lầm của bọn họ rồi? Rõ ràng là đám người này tới quá muộn, nhưng lại đổ hết lỗi lầm lên đầu mấy người Dương Hạo Quân. Trách bọn họ không giải quyết được Huyết Tổ, thả hắn đi. Không thể nào hiểu được!
"Mấy người có bị thần kinh không đấy hả? Chờ các người đến được đây, thì toàn bộ đảo Kim Cương đều đã bị chiếm đóng hết rồi, thậm chí có thể nói toàn bộ người trên đảo Kim Cương đều đã bị giết! Bọn họ chính là người cứu vớt đảo Kim Cương cơ mà! Tại sao nghe miệng các người nói lại trở thành quả quắt không chịu nổi đến như vậy chứ?"
"Lúc mấy ngàn người chúng tôi bị Huyết Tổ xé xác, ăn tươi nuốt sống, hút khô máu thì các người ở đâu? Lúc đảo Kim Cương bị uy hiếp thì các người lại ở chỗ nào?"
"Nói khoác? Nói khoác thì ai mà chẳng biết nói! Tôi cũng nói được! Tất cả đều là do các người vô dụng! Mới kéo | Huyết Tổ tới tận đây! Tất cả đều là do các người vô dụng! Mới khiến cho Lạc Việt rơi vào nguy hiểm! Đều là tại đảm ăn hại các người hết!"
Hà Dạ Tuyết nổi giận quát lớn một trận. Lời này vừa nói ra, đám người Thiên Sách phủ đứng đây, kẻ nào kẻ nấy đều đỏ mặt tía tai. Tức giận đến muốn nổ tung!
Hà Dạ Tuyết lại cười: "Nghe tôi nói như vậy, các người dễ chịu không? Sung sướng không? Có ai mà không biết mắng. chửi chứ?"
Đám người này càng lúc càng tức giận hơn, chỉ hận không thể xông lên giết chết Hà Dạ Tuyết. Suy cho cùng thì cũng bị lời của cô ta chọc trúng chỗ đau.