Lời nói ra không làm người ta sợ hãi thì chết không yên mà.
Dương Hạo Quân vừa nói xong, toàn bộ Thiên Sách phủ đều hoảng sợ.
Dương Hạo Quân? Người có tên, có cây có bóng.
Dương Hạo Quân là ai?
Người của Thiên Sách phủ đều đã nghe nói đến.
Thậm chí các bậc tiền bối của Thiên Cơ các đều từng nói bọn họ không bằng Dương Hạo Quân.
Vậy nên, vừa nghe đến cái tên này, mọi người trong Thiên Sách phủ đều hoảng sợ. Quan trọng nhất là, không phải Dương Hạo Quân đã chết rồi sao? Sao anh ta lại còn sống được chứ? Đã chết rồi, sao còn sống lại được?
Còn tìm tới Thiên Sách phủ được nữa.
Rất nhanh, các cường giả của Thiên Sách phủ lần lượt xuất hiện.
Trong số đó có vài người Dương Hạo Quân từng gặp trước kia, nhưng chỉ là mấy nhân vật râu ria của Thiên Sách phủ.
Nhân vật lớn của Thiên Sách phủ nghe tin cũng chạy tới.
Người tới là tứ đại thần tượng đang điều phối tình hình chung hiện tại.
Thật ra Thiên Sách phủ tổng cộng có mười hai đại thần tượng, sắp xếp cho mười hai con giáp.
Tứ đu Hổ, thần tướng Đầu Ngựa, thần tướng Đầu Khỉ và thần tướng Đầu Chó.
Ngoài thần soái đứng đầu ra, đây là bốn trong số mười hai người nắm quyền của Thiên Sách phủ.
“Dương Hạo Quân? Cậu còn sống sao? Sao có thể chứ? Không phải cậu đã cùng chết với Lucifer trong phòng thí nghiệm Chư Thần rồi sao?”
Thấy Dương Hạo Quân còn sống, mọi người vô cùng khiếp sợ.
Dương Hạo Quân cười nói: “Biết làm sao được, Diêm vương không nhận tôi!”
“Cậu? Tà Thần Hỏa Vân! Hỗn láo, anh dám đến đây sao?”.
Rất nhanh, người trong Thiên Sách phủ bao vây lấy Tà Thần Hỏa Vân.
Sở dĩ Tà Thần Hỏa Vân có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cũng không phải do Thiên Sách phủ không có năng lực làm gì ông ta, mà do ông ta không đủ tư cách được bọn họ chú ý, cố ý đi bắt về.
Nhưng bây giờ ông ta đã trực tiếp tới cửa.
Người Thiên Sách phủ cực kì tức giận.
"Chẳng trách các người có thể tìm tới nơi này, hoá ra là anh!"
Mọi ngể đến được đây. Tà Thần Hỏa Vân nhìn chằm chằm bọn họ, nắm đấm siết chặt.
Dương Hạo Quân vội vàng nói: “Hôm nay tôi tới là chuyện của tôi, không liên quan đến bọn họ!”
Mọi người đều chú ý đến Dương Hạo Quân: “Cậu có chuyện gì?”.
“Tôi tới gặp con gái tôi!”
Dương Hạo Quân nói. Mặt Chí Minh đầy khát vọng.
Rất lâu rồi, bà chưa gặp cháu gái.
“Nếu là người khác thì đừng mong rời đi! Các người tự thu xếp ổn thoả đi!”
Nói bóng gió nhưng ý nghĩa rất đơn giản.
Cả đời này, Dương Hạo Quân đừng mong chủ động gặp được bé Quân.
Dương Hạo Quân ngang ngược hơn: “Vậy nếu hôm nay tôi nhất quyết muốn gặp thì sao?”