Đoàn Hồng Thắng và những người khác đều mỉm cười sau khi nhìn thấy người đàm phán. Anh ta thật không thể tưởng tượng được.
Có một ngày tổ chức võ thuật mạnh nhất ở Lạc Việt đã phải chịu thua bọn họ và đến thương lượng!
Anh ta đã từng khốn khổ biết bao! Đã phải khúm núm và bị bắt nạt ở Giang Bắc.
Cuối cùng còn bị lưu đày, thậm chí không có thân phận, không thể trở về Lạc Việt.
Bây giờ tổ chức mạnh nhất của Lạc Việt đã đến gặp anh ta để thương lượng. Cảm giác thành tựu này làm cho người ta muốn bay lên.
Không quá lời khi nói rằng những người như Đoàn Hồng Thắng giờ đã là một người địch một nước. . Đam Mỹ Hay
Đây là sự cao quý tuyệt vời mà Richard đã ban cho bọn họ! Và Richard cũng nói rằng bọn họ có thể càng mạnh hơn nữa!
“Thương lượng? Nói cái gì?”
Đoàn Hồng Thắng cười nhạo. Hiện tại anh ta đang tràn đầy tự tin!
“Mọi chuyện đều dễ thương lượng! Hơn nữa, trước đây các anh cũng từng là người Lạc Việt, bây giờ học được rất nhiều kỹ năng. Điều đó thật tốt cho Lạc Việt!”
“Chắc hẳn các anh và những người Lạc Việt này không có thù hận đúng không? Tại sao lại vô duyên vô cớ giết chết bọn họ?”.
Người đàm phán muốn giải quyết một cách hòa bình.
“Không có thù hận? Ha ha... Lúc trước các người đã làm cái gì khi chúng tôi bị lưu đày? Còn đặc biệt. đặt ra lệnh cấm! Không cho bọn họ tiến vào!”
“Mỗi người Lạc Việt đều là kẻ thù của chúng ta!” Đám người Đoàn Hồng Thắng chế nhạo.
“Cùng bọn người này thương lượng cái búa! Chuyện gì xảy ra mấy người không biết sao? Lệnh cấm do sự phụ đưa ra lúc đó là ngăn không cho bọn người rác rưởi này vào Lạc Việt!”
Mấy người đệ tử nhóm Mai Phong của Dương Hạo Quân giận dữ mắng mỏ. Họ cũng được chọn vào tổ đàm phán. Một số ít người kiên quyết không chủ trương đàm phán hòa bình với những kẻ tạp chủng này. Thậm chí muốn đuổi những người này ra ngoài.
“Hahaha... Có phải là lệnh cấm không? Không cho chúng tôi vào Lạc Việt, tại sao chúng tôi lại vào được?”
“Giải thích rõ, lệnh cấm này là dành cho kẻ yếu! Đối với chúng tôi là vô dụng! Lệnh cấm không thể ngăn cản chúng tôi! Dù có đề phòng thế nào cũng không được! Bây giờ lại còn hèn hạ đến hòa giải với chúng tôi? Thật nực cười!”
Đoàn Hồng Thắng cố tình khiêu khích. Mấy người Mai Phong bị ép phát điên. Có chết bọn họ cũng muốn liều mạng.
Những người đàm phán còn lại vội vàng giữ họ lại: “Không thể! Bây giờ bọn họ có nói cái gì cũng phải chịu đựng tất cả! Các người ra tay cũng không được gì, sẽ chỉ hy sinh vô ích, còn dễ dàng làm cho mọi thứ tồi tệ hơn!”.
Vì tình hình chung, Mai Phong và những người khác đều phải nhịn. Bọn họ chỉ hận rằng bọn họ không đủ mạnh mẽ.
Nếu như cường đại, còn cho phép Đoàn Hồng Thắng và những tạp chủng kia diễu võ giương oai ở đây chắc?
“Xem ra đệ tử của Dương Hạo Quân đều là phế vật, tôi thực sự xấu hổ thay cho Dương Hạo Quân!”
Đoàn Hồng Thắng cười nói: “Các người không định thương lượng sao? Để những đệ tử này của Dương Hạo Quân lạy chúng tôi một lạy đi!”
"Sau đó điều kiện thứ hai là hủy bỏ lệnh cấm của Dương Hạo Quân!”
Những người khác đều cười nhạo và nói: “Ừ, lệnh cấm của Dương Hạo Quân, anh ta đến xương cốt cũng không còn! Không thể nào chấp hành được nữa, còn giữ làm gì?”
“Các người cứ chờ đấy! Nếu sư phụ còn sống thì sao?”